Trước ngày ra toà, chồng đưa cho em 3 tỷ kèm điều kiện: Nằm cạnh anh nốt đêm nay, anh hứa sẽ không làm gì, nhưng vừa tắt điện thì…

Em từng nghĩ mình sẽ không bao giờ quay lại căn nhà này. Nhất là sau khi biết anh ng: oại t: ình. Cảm giác bị ph: ản b: ội khiến em muốn xé nát mọi kỷ niệm. Nhưng rồi...

Em ngồi trong căn phòng im lặng, ánh đèn vàng nhạt rọi xuống khiến gương mặt em càng nhợt nhạt. Bàn tay em run run cầm tờ giấy chuyển khoản ghi rõ: 3 tỷ đồng, kèm theo một dòng tin nhắn ngắn ngủi từ anh:

“Chỉ cần em nằm cạnh anh đêm nay. Anh hứa, sẽ không làm gì. Sáng mai ra tòa, mọi thứ anh đồng ý.”

Em từng nghĩ mình sẽ không bao giờ quay lại căn nhà này. Nhất là sau khi biết anh ng: oại t: ình. Cảm giác bị ph: ản b: ội khiến em muốn xé nát mọi kỷ niệm. Nhưng rồi em vẫn bị lung lay, không phải vì tiền mà biết trong lòng mình vẫn còn tình cảm và muốn cho chồng mình 1 cơ hội cuối cùng…

Khi em bước vào phòng ngủ, anh đã nằm đó, quay lưng lại. Không một lời chào, không một câu trách móc. Em lặng lẽ leo lên giường, quay mặt về hướng khác. Khoảng cách giữa hai người chỉ là chưa đến một gang tay, nhưng sao lại xa đến vậy?

Điện tắt. Căn phòng chìm trong bóng tối. Em cảm nhận được nhịp thở anh thay đổi. Một tiếng thở dài, nặng trĩu như thể mang theo cả năm tháng đã qua.

“Em có lạnh không?” – giọng anh cất lên, khẽ khàng như sợ phá vỡ khoảng không yên lặng.

Em không đáp. Mắt nhắm chặt. Đúng lúc đó, anh xoay người, vòng tay ôm lấy em từ phía sau. Em cứng người lại, toan gỡ tay anh ra thì nghe anh thì thầm:

“Anh chỉ muốn ôm em lần cuối. Chỉ một lần thôi…”

Giọng anh run, như đang cố kìm nén điều gì đó. Em không giãy, không trả lời, chỉ để mặc nước mắt chảy ra ướt gối.

“Anh không cần em tha thứ, chỉ muốn em biết… suốt 5 năm qua, người anh yêu vẫn là em. Nhưng anh đã sai. Sai nhiều đến mức em phải ra đi mới có thể sống đúng nghĩa là một con người.”

Em cảm nhận được bờ vai anh rung lên. Anh khóc. Lần đầu tiên sau từng ấy năm, người đàn ông tưởng chừng như cứng rắn ấy, lại rơi lệ như một đứa trẻ.

Cả đêm ấy, không ai nói thêm gì. Không đ: ụng ch:ạm, không d: ụ: c v: ọ: ng. Chỉ là hai trái tim vỡ vụn nằm cạnh nhau trong bóng tối, cố gắng giữ lại chút hơi ấm cuối cùng.

Sáng hôm sau, khi em tỉnh dậy, ánh nắng nhạt xuyên qua rèm cửa. Căn phòng vẫn còn ấm hơi người. Anh đang ngồi bên cửa sổ, tay cầm ly cà phê, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài.

Em ngơ ngác nhìn quanh. Một tờ giấy viết tay, chữ anh hơi nguệch ngoạc đặt trên bàn:

“Nếu em vẫn còn có thể tha thứ, anh sẽ hủy phiên tòa. Nếu không, anh sẽ ra đi. Nhưng dù thế nào, em cũng có 3 tỷ – và cả một người đàn ông chưa bao giờ ngừng yêu em.”

Em bước đến gần, đứng sau lưng anh. Một lúc lâu không ai nói gì, cho đến khi em nhẹ nhàng lên tiếng:

“Vậy còn em thì sao? Em chưa từng nói là em ngừng yêu anh.”

Anh quay lại. Đôi mắt ướt nhưng rạng ngời. Anh bật cười, một nụ cười vừa mừng rỡ, vừa nhẹ nhõm, như thể anh vừa quay lại được từ bờ vực cuối cùng.

“Anh sai rồi… quá lâu rồi anh mới dám đối mặt với điều đó.”

“Anh đã sai. Nhưng nếu anh chịu sửa, thì em vẫn muốn đi tiếp cùng anh.”

Anh tiến đến, ôm chầm lấy em. Không phải cái ôm của một người cố giữ lại, mà là cái ôm của người đang bắt đầu lại – từ đầu, với tất cả yêu thương và trân trọng.

Phiên tòa hôm đó không diễn ra. Họ đến tòa án chỉ để hủy đơn ly hôn. Cả hai cùng đi ăn sau đó, ở quán cà ri nhỏ mà năm xưa từng là nơi họ hẹn hò đầu tiên. Anh vẫn giữ lời hứa đưa cho vợ 3 tỷ cùng với lời hứa:

“Lần này, chúng ta sẽ cùng nhau xây lại. Không phải bằng tiền, mà bằng niềm tin.”

Câu chuyện tình yêu của họ không phải cổ tích. Nó đầy những sai lầm, nước mắt và tổn thương. Nhưng chính vì thế, hạnh phúc tìm lại được – lại càng đáng trân quý.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/truoc-ngay-ra-toa-chong-dua-cho-em-3-ty-kem-dieu-kien-nam-canh-anh-not-dem-nay-anh-hua-se-khong-lam-gi-nhung-vua-tat-dien-thi-d119004.html