Những tháng ngày tang tóc, Minh – bạn thân từ thuở nhỏ của Việt – là người ở bên an ủi. Anh lặng lẽ lo liệu, giúp đỡ mọi việc, và quan trọng hơn, không bao giờ ép tôi phải vui hay quên đi nỗi đau. Minh là kiến trúc sư, trầm lặng nhưng ấm áp, luôn biết lắng nghe. Cả 5 năm trôi qua, tôi dần học cách đối diện với mất mát, để rồi một ngày nhận ra: trái tim mình đã rung động trước sự kiên nhẫn và chân thành của Minh.
“Em xứng đáng được hạnh phúc,” Minh nói trong một buổi chiều mưa, khi cầu hôn tôi. Tôi ngập ngừng rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Bởi tôi biết, nếu Việt còn sống, có lẽ anh cũng mong tôi tìm thấy một vòng tay chở che.
Đám cưới diễn ra đơn giản, ấm cúng, với bạn bè và người thân. Tôi mặc váy trắng tinh khôi, tay cầm hoa hồng đỏ – loài hoa Việt từng yêu thích. Khi cha xứ bắt đầu đọc lời thề nguyện, trái tim tôi vẫn gợn lên thoáng bất an: liệu tôi có đang phản bội quá khứ? Nhưng Minh siết tay tôi thật chặt, ánh mắt anh lấp lánh, khiến tôi bình tâm lại.
Đúng lúc ấy, cánh cửa hội trường bật mở. Một người đàn ông trung niên, áo quần phong trần, gương mặt hằn vết thời gian, bước vào. Không ai nhận ra ông, và cả hội trường im phăng phắc. Ông dừng lại giữa lối đi, nhìn thẳng vào tôi, giọng khàn run run:
“Hôm nay là ngày vui của con dâu tôi. Tôi xin lỗi vì đến mà không được mời… Tôi là cha ruột của Việt.”
Tôi sững người. Việt từng nói cha bỏ đi từ nhỏ, chưa từng trở lại. Trong ký ức anh, cha là bóng hình xa xăm. Tôi không ngờ, người đàn ông ấy còn sống và đứng đây, ngay khoảnh khắc này.
Ông lấy từ túi áo ra một bức thư cũ kỹ:
“Việt gửi cho tôi trước khi mất. Thực ra… anh ấy mang bệnh nặng đã lâu. Ung thư. Nhưng không muốn cô đau khổ nên giấu kín. Tai nạn xe hơi chỉ là sự trùng hợp bi thảm. Trong thư, Việt viết rằng anh ấy biết rõ tình cảm Minh dành cho cô. Việt tin Minh có thể chăm sóc, yêu thương cô thay anh. Anh ấy mong, nếu một ngày cô tìm thấy hạnh phúc mới, hãy nhận lá thư này như lời chúc phúc cuối cùng.”
Tôi bật khóc, đôi tay run rẩy cầm bức thư. Những cơn ho dai dẳng, những đêm Việt thức trắng – tất cả bỗng hiện về rõ ràng. Hóa ra, anh đã chịu đựng một mình để tôi được thanh thản.
Người cha ngập ngừng, rồi nói tiếp:
“Có một bí mật nữa… Minh, con trai tôi. Con và Việt là anh em cùng cha khác mẹ. Tôi đã sống hai cuộc đời, một sai lầm lớn mà cả đời không dám đối diện. Các con lớn lên gần nhau mà không hề biết. Trước khi mất, Việt đã phát hiện ra sự thật này, và nhờ tôi phải nói vào ngày cô ấy tìm hạnh phúc mới.”
Tiếng xôn xao dậy lên khắp hội trường. Minh lùi lại, mặt tái nhợt:
“Không… không thể nào… Tôi và Việt lớn lên cùng làng, bạn bè đều biết mà…”
Người cha gật đầu cay đắng:
“Ta đã giấu quá kỹ. Chỉ đến khi Việt tìm được ta, tất cả mới sáng tỏ.”
Tôi khuỵu xuống, nước mắt trào ra. Mọi cảm xúc đan xen – đau đớn, biết ơn, hoang mang. Việt đã hy sinh tất cả, thậm chí chấp nhận sự thật cay nghiệt này, chỉ để tôi được hạnh phúc. Nhưng liệu tôi có đủ dũng khí bước tiếp, khi người đàn ông tôi định gọi là chồng lại chính là em trai của anh?
Tôi quỳ trước người cha ấy, không vì trách cứ, mà để thay Việt thắp lên một niềm tha thứ. Trong bức thư, nét chữ quen thuộc run rẩy hiện ra:
“Em yêu, đừng day dứt. Anh luôn bên em, chỉ mong em sống hạnh phúc, dù với ai. Đừng khóc vì anh nữa.”
Đám cưới hôm ấy không khép lại bằng tiệc rượu, mà bằng nước mắt. Nước mắt của sự thật, của tình yêu vượt qua cái chết, và của những trái tim đang học cách tha thứ để bắt đầu lại.