Khi chúng tôi đã có gia đình và con cái riêng, tôi và em trai bắt đầu lo lắng cho bố. Khi tuổi tác càng cao, bố càng trở nên ít nói và dường như sống trong cô đơn. Ông thường ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra xa mà không thốt lên lời. Mỗi khi tôi hoặc em trai ghé thăm, bố tỏ ra vui vẻ, nhưng khi chúng tôi ra về, ông lại lặng lẽ trở về với sự tĩnh lặng thường ngày.
Chúng tôi không thể để bố sống cô đơn mãi như vậy. Sau nhiều lần thảo luận, tôi và em trai quyết định tìm một người phụ nữ trẻ để chăm sóc bố. Ban đầu, bố phản đối kịch liệt, cho rằng ông đã già và không cần phải tái hôn. Tuy nhiên, qua những cuộc trò chuyện chân thành, chúng tôi đã thuyết phục ông, giải thích rằng việc này không chỉ vì ông mà còn vì chúng tôi. Chúng tôi không muốn bố phải sống cô độc khi về già, thiếu người bên cạnh trò chuyện và chăm sóc.
Ảnh minh họa
Cuối cùng, bố đồng ý. Sau nhiều lần tìm kiếm, chúng tôi đã tìm được Dung, một cô gái trẻ hơn bố 20 tuổi. Cô ấy hiền lành, thật thà và là giáo viên mầm non. Dung chưa kết hôn và sẵn sàng chăm sóc bố tôi suốt quãng đời còn lại.
Ngày cưới của bố diễn ra trong không khí vui tươi và phấn khởi. Tôi và em trai đều cảm thấy hồi hộp, mong muốn ngày trọng đại của bố sẽ thật trọn vẹn. Cả làng nhỏ xôn xao về đám cưới của một người đàn ông U70 với cô dâu trẻ hơn 20 tuổi. Ban đầu, tôi lo lắng về những dị nghị, nhưng không ngờ, mọi người đều chúc phúc cho bố.
Bố mặc bộ vest mới, trông trẻ trung hơn hẳn. Cả đời sống giản dị, hôm nay ông diện đồ tươm tất, bước lên lễ đường với khuôn mặt rạng rỡ như một chàng trai trẻ. Tôi đứng cạnh, nhìn ông mỉm cười và hơi nhúc nhích, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng, xen lẫn chút hồi hộp.
Dung – cô dâu của bố, khoác trên mình chiếc áo dài trắng tinh khôi, giản dị nhưng đầy thanh thoát. Cô bước đi bên cạnh bố, nét mặt nhẹ nhàng, dịu dàng trong từng bước đi e ấp. Thỉnh thoảng, cô quay sang nhìn bố với ánh mắt ngập ngừng, xen lẫn sự tò mò. Cảnh tượng ấy khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng có niềm tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Sau lễ cưới, họ cùng bước lên phòng tân hôn. Dù đám cưới chỉ là một buổi tiệc giản dị, nhưng không thiếu những tiếng cười vui vẻ. Cả gia đình và họ hàng đều vui mừng vì bố tôi cuối cùng cũng tìm được người bạn đời khi tuổi già đã đến. Trong suốt bữa tiệc, bố tôi không ngừng cười nói, nâng ly chúc mừng cùng mọi người. Tôi chưa từng thấy ông vui vẻ như vậy bao giờ.
Tiệc tàn, mọi người lần lượt ra về. Bố tôi, dù đã có tuổi, nhưng vẫn vui vẻ, vội vã dẫn Dung vào phòng tân hôn, như thể sợ ai đó sẽ tranh mất. Chúng tôi đứng nhìn và không nhịn được cười, vì thấy bố lóng ngóng như một chàng trai trẻ. Tôi còn trêu em trai:
“Xem bố kìa, có vẻ căng thẳng hơn cả khi bọn mình cưới.”
Em trai tôi bật cười, vỗ vai tôi rồi nói:
“Đúng là người già, nhưng bố có vẻ hạnh phúc quá nhỉ!”
Chúng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng khoảng một tiếng sau, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, bất ngờ từ phòng tân hôn vang lên tiếng gào khóc của Dung. Tiếng kêu lớn đến mức khiến tôi, vợ tôi và em trai giật mình tỉnh dậy.
Chúng tôi không chần chừ, vội vàng chạy về phía phòng tân hôn. Tôi gõ cửa, gọi:
Bố! Có chuyện gì vậy?
Không có ai trả lời, chỉ có tiếng nức nở của Dung. Cả nhà lo lắng, tôi đẩy cửa và xông vào. Cảnh tượng trước mắt làm tôi đứng bất động.
Dung ngồi co rúm ở góc phòng, mắt cô ướt đẫm, tay run rẩy ôm chặt lấy đầu gối. Cô trông hoảng loạn và hoàn toàn mất kiểm soát. Bố tôi ngồi trên giường, quần áo xộc xệch, mặt đỏ bừng, vẻ bối rối lộ rõ. Cả căn phòng chìm trong không khí im lặng căng thẳng, ngột ngạt.
Chuyện… chuyện gì vậy? – Tôi lo lắng hỏi, mắt đảo từ bố sang Dung.
Dung không trả lời ngay, chỉ tiếp tục khóc, nhưng giọng cô yếu ớt vang lên:
Em… em không thể…
Bố tôi, khuôn mặt đỏ lựng, lắp bắp:
Bố… bố không có ý gì xấu, bố chỉ…
Ông ngừng lại, ánh mắt lảng tránh nhìn tôi. Tôi bắt đầu nhận ra, có lẽ bố đã làm điều gì đó khiến Dung sợ hãi. Tôi tiến lại gần Dung, nhẹ nhàng hỏi:
Dì Dung, dì có thể kể cho cháu nghe chuyện gì đã xảy ra không?
Dung ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
Bác Nam… bác ấy không làm gì sai cả. Em chỉ… em chỉ không thể quen được… không thể thích ứng nổi.
Tôi nhìn qua bố, thấy ông cúi đầu, im lặng, không nói gì thêm. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự khó xử của cả hai người. Có lẽ đêm tân hôn là một thử thách quá lớn đối với cả bố và Dung.
Một lúc sau, tôi và vợ quyết định đưa Dung ra ngoài để cô ấy có thời gian lấy lại bình tĩnh. Bố tôi ngồi lại trong phòng, tay run run đan vào nhau, im lặng. Tôi biết ông đang cảm thấy xấu hổ và lúng túng. Cả đời ông chưa từng phải đối mặt với tình huống khó xử như vậy.
Khi tôi quay lại phòng, bố tôi lẩm bẩm:
Bố không có ý gì xấu đâu con. Bố chỉ… chỉ muốn ôm cô ấy thôi. Nhưng cô ấy hoảng hốt, khóc lên, nên bố không biết phải làm sao nữa.
Tôi ngồi xuống cạnh ông, vỗ nhẹ vào vai:
Con hiểu mà, bố. Con biết bố không có ý gì. Chỉ là mọi thứ diễn ra quá nhanh, cả bố và dì Dung đều chưa quen với hoàn cảnh này.
Bố tôi thở dài, ánh mắt chứa đựng sự mệt mỏi và nỗi buồn:
“Bố không ngờ mọi chuyện lại khó khăn đến vậy, con à. Bố đã sống một mình quá lâu, giờ có thêm một người bên cạnh, bố không biết phải làm sao.”
Tôi hiểu nỗi lòng của bố. Ông đã sống cô độc trong nhiều năm, việc có một người phụ nữ trẻ hơn mình tới 20 tuổi làm vợ là một điều không hề dễ dàng, nhất là khi cả hai vẫn chưa thực sự hiểu nhau.
Quyết tâm giúp bố và dì Dung tìm cách hòa hợp, tôi quyết định sẽ tìm ra cách để họ dần thích nghi với cuộc sống mới. Sáng hôm sau, khi dì Dung đã bình tĩnh hơn, tôi ngồi lại nói chuyện với cả hai. Tôi giải thích rằng, việc hòa hợp là một quá trình, không thể ép buộc được. Cả hai cần phải học cách tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau…