Đêm nay là tiệc tổng kết của công ty. Tôi không định ở lại quá lâu. Nhưng một cuộc trò chuyện kéo dài ngoài dự kiến – lần đầu tiên giữa tôi và anh – đã khiến tôi chậm chân rời bữa tiệc. Anh – Hoàng Thiên Vũ – tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Gia, người mà tôi luôn kính nể, có chút e sợ, và luôn giữ khoảng cách. Vậy mà đêm nay, không hiểu vì sao, ánh mắt anh lại khác thường – dịu hơn, lắng hơn. Còn tôi, có lẽ vì ly vang cuối cùng, hay vì những mỏi mệt giấu kín bấy lâu, đã không còn giữ được lý trí.
Chúng tôi rời bữa tiệc, trời đổ mưa. Anh đưa tôi về – một hành động lịch sự. Nhưng khi xe dừng lại, tôi không bước xuống. Còn anh, chỉ lặng lẽ nhìn tôi rồi nói:
– “Nếu em cần ai đó lắng nghe, anh ở đây.”
Tôi không nhớ rõ chuyện sau đó diễn ra thế nào. Chỉ biết khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trong căn hộ của anh. Quần áo lộn xộn, đầu óc trống rỗng, tim đập loạn nhịp. Tôi rời đi khi trời còn mờ sáng, để lại mọi thứ phía sau – kể cả nỗi xấu hổ và sự rối loạn đang lớn dần trong tôi.
Hai tháng sau, tôi phát hiện mình mang thai. Cảm giác đầu tiên là sững sờ, sau đó là sợ hãi. Tôi không biết phải làm gì. Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, còn anh là tổng giám đốc – một người tôi chỉ vừa bước vào đời trong một khoảnh khắc lạc nhịp.
Tôi không có can đảm đối mặt. Không dám nói ra. Cũng không biết anh có xem đêm đó là gì. Khi nhận được học bổng du học ngắn hạn tại Nhật – vốn trước đó tôi còn do dự vì chuyện tiền bạc – tôi quyết định nắm lấy. Tôi nộp đơn nghỉ việc, lặng lẽ rời đi. Không ai biết lý do thật sự, kể cả anh.
Cuộc sống nơi xứ người không hề dễ dàng. Tôi vừa học, vừa làm thêm, vừa mang thai một mình. Có lúc tưởng gục ngã, nhưng rồi tôi sinh ra Minh Khang – cậu bé có đôi mắt sáng và nụ cười y hệt người mà tôi luôn né tránh nghĩ đến. Có những đêm, khi con ngủ say, tôi ngồi lặng hàng giờ, tự hỏi: nếu ngày đó tôi nói ra, liệu có khác?
Năm năm trôi qua. Tôi đã tốt nghiệp, có công việc ổn định tại một công ty truyền thông nhỏ ở Tokyo. Minh Khang lớn lên thông minh, lễ phép, là lý do để tôi không được phép yếu lòng. Nhưng rồi một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ Việt Nam: mẹ tôi bị bệnh nặng. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi thu xếp đưa con về nước.
Sân bay Tân Sơn Nhất hôm đó đông đúc. Minh Khang nắm chặt tay tôi, mắt tròn xoe nhìn dòng người qua lại. Tôi cảm nhận rõ tim mình đập nhanh, không hiểu vì hồi hộp, lo lắng… hay sợ hãi điều gì đang chờ phía trước.
Tại bệnh viện, khi tôi vừa làm xong thủ tục nhập viện cho mẹ, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
– “Chào em.”
Tôi khựng lại. Quay người… Là anh.
Hoàng Thiên Vũ – vẫn cao lớn, vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt nay sâu hơn, dịu hơn, có phần… tổn thương.
– “Anh… sao anh biết tôi ở đây?” – tôi lắp bắp.
Anh nhìn tôi, rồi nhìn Minh Khang – lúc đó đang đứng bên, tò mò nhìn người đàn ông lạ.
– “Anh không biết em mang thai. Nhưng khi em nghỉ việc đột ngột, không từ biệt ai, anh đã thấy có gì đó không ổn. Anh đến Nhật hai lần – công tác thôi, nhưng… anh tìm em.”
Tôi chết lặng.
– “Anh thấy em sống tốt, thấy em cười, thấy em có một thế giới yên bình. Anh không dám bước vào. Anh chỉ nghĩ: nếu em cần, em sẽ tự quay lại.”
Tôi không biết phải nói gì. Trong lòng là một cơn xoáy kỳ lạ – vừa xấu hổ, vừa biết ơn, vừa đau đớn.
Minh Khang kéo tay áo tôi:
– “Mẹ ơi, chú này là ai vậy?”
Tôi chưa kịp đáp, anh đã cúi xuống, ánh mắt ấm áp:
– “Chú là ba con, Khang à. Nếu con đồng ý, chú rất muốn được ở bên con… và mẹ.”
Minh Khang tròn mắt. Rồi quay sang tôi, như chờ xác nhận. Tôi gật đầu, mắt cay xè. Con lặng lẽ gật đầu theo.
Những ngày sau đó là một hành trình cảm xúc. Anh không hỏi gì nhiều. Chỉ lặng lẽ đưa đón Minh Khang, đến thăm mẹ tôi, mang cháo, đọc truyện cho con, dạy bé lắp ghép robot.
Tôi chứng kiến người đàn ông mà tôi từng nghĩ chỉ biết đến quyền lực và công việc… chậm rãi học cách làm cha, học cách chạm vào thế giới tôi đã xây dựng suốt 5 năm qua.
Một buổi tối, anh đưa hai mẹ con đến công viên ven sông. Minh Khang chơi cầu trượt, còn tôi và anh ngồi trên chiếc ghế đá.
– “Anh từng ngồi ở đây, đêm em rời đi. Cả đêm anh nghĩ: phải chăng anh đã làm em thấy sợ, thấy không an toàn. Khi biết em mang thai, anh chỉ ước: giá như em nói ra sớm hơn…”
Tôi im lặng, lòng nghẹn lại.
Một tuần sau, anh mời hai mẹ con đến nhà dùng bữa. Tôi lưỡng lự, nhưng rồi đồng ý. Trái với tưởng tượng, mẹ anh – người phụ nữ từng nổi tiếng khó tính – sau bữa ăn chỉ nhẹ nhàng nắm tay tôi:
– “Không dễ gì để nuôi con một mình. Cảm ơn con vì đã nuôi dạy Khang tử tế đến thế.”
Tôi không cầm được nước mắt.
Tối hôm đó, trong căn phòng ấm cúng, anh đặt lên bàn một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc đơn giản, khắc dòng chữ “Mãi mãi, Minh Anh”.
– “Anh đã mua chiếc nhẫn này trước cả đêm hôm đó. Anh định tặng em trong chuyến nghỉ Tết… nhưng mọi thứ đã thay đổi. Anh không trách em. Chỉ muốn hỏi: giờ đây, anh có thể nắm tay em không?”
Tôi bật khóc.
Anh bước đến, ôm tôi vào lòng:
– “Anh không hứa sẽ cho em cả thế giới. Nhưng anh sẽ dùng cả thế giới của mình để bảo vệ em và con.”
Tôi không nói gì. Chỉ siết chặt anh – vì tôi biết, cuối cùng, sau bao năm lạc lối… tôi đã về đúng nơi mình thuộc về.