Tôi nằm ngay bên cạnh, tim như bị ai bóp nghẹt. Tay run lên, nhưng vẫn kịp gõ vài chữ:
“Cô ấy đi trực đêm, em có thể đến.”
Tôi muốn biết anh sẽ phản ứng thế nào. Và anh đã đến thật, mang theo chai rượu vang ngoại, ví hàng hiệu — không phải cho tôi, mà cho cô ta.
Kể từ đêm đó, tôi không còn là tôi của ngày hôm qua nữa.
Tôi là Thu Hà, 33 tuổi, y tá trưởng tại một bệnh viện quận ở Hà Nội. Chồng tôi – Tuấn – làm kinh doanh xuất nhập khẩu. Chúng tôi quen nhau năm tôi thực tập ở bệnh viện, khi anh còn là một cậu sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Yêu nhau gần 3 năm, rồi cưới. Mười năm hôn nhân, tôi đã từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn. Anh không đánh tôi, không cờ bạc, không rượu chè, nhưng tôi đã nhầm một điều: anh ta ngoại tình một cách chỉn chu, lạnh lùng và có kế hoạch.
Chiếc điện thoại là khởi đầu. Tin nhắn đó không phải duy nhất. Chúng tôi đã xa nhau từ lúc nào không rõ — có lẽ từ khi tôi quá bận rộn với công việc, với con, với chuyện nhà cửa. Còn anh thì bận rộn với những buổi “giao lưu đối tác”, “họp khuya”, và… “bạn tri kỷ”.
Nhưng điều khiến tôi gục ngã không phải là việc anh có người khác. Mà là phát hiện ra anh đã chuyển toàn bộ tài sản đứng tên anh sang cho mẹ ruột, rồi sau đó âm thầm ly hôn đơn phương bằng cách dùng địa chỉ cũ để gửi giấy toà – một trò tinh vi để tôi không hề biết gì cho đến khi thời hạn kháng cáo đã trôi qua.
Một người bạn làm bên tư pháp giúp tôi xác nhận tất cả. Căn nhà chúng tôi đang ở – đứng tên mẹ chồng. Xe hơi – đứng tên công ty. Tài khoản ngân hàng – đã được rút sạch và khóa. Còn tôi, ngoài một chiếc xe máy tay ga cũ và vài bộ đồng phục bệnh viện, không có gì cả.
Tôi suy sụp. Tôi khóc nhiều đêm liên tục. Nhưng rồi, khi mọi thứ như đóng sập lại, tôi vô tình đọc được một đoạn tin nhắn trên tài khoản Zalo cũ anh quên đăng xuất trên máy tính:
“Chị ấy mà biết em đứng tên miếng đất đó, chắc chị lồng lên mất.”
Miếng đất? Tôi chưa từng nghe qua. Vị trí ở Hòa Lạc. Một khu đất được mua trước khi anh ta làm trò chuyển nhượng tài sản, và đứng tên người thứ ba – cô bồ, cô gái nhắn tin ba giờ sáng hôm ấy.
Một ý nghĩ lóe lên trong tôi.
Tôi bắt đầu hành trình mới: thu thập chứng cứ. Tôi không còn là một người vợ bị phản bội. Tôi là một người đi đòi lại sự công bằng, không chỉ cho bản thân, mà cho cả đứa con trai 6 tuổi vẫn ngày ngày hỏi “ba đâu rồi hả mẹ?”.
Tôi âm thầm chụp lại các tin nhắn, giao dịch ngân hàng, thông tin chuyển nhượng, sao kê lương, chứng từ thu nhập mà anh từng nộp khi vay mua nhà. Tôi ghi âm lại các cuộc nói chuyện anh lỡ lời qua điện thoại.
Tôi tìm đến luật sư. Một người bạn cũ thời đại học, giờ làm trong một văn phòng luật sư ở phố Thái Hà. Anh ta nghe xong câu chuyện, chỉ gật đầu:
“Nếu em muốn kiện lại, chị cần một lý do chính đáng để kháng án đặc biệt. Và bằng chứng là yếu tố sống còn.”
Tôi cười. Tôi đã chuẩn bị hết rồi.
Một tháng sau, tôi gửi đơn lên Toà án Nhân dân thành phố Hà Nội, yêu cầu xét xử lại vụ ly hôn vì bị lừa dối, tẩu tán tài sản, sử dụng thủ đoạn pháp lý để che giấu thông tin đối phương. Kèm theo là một bộ hồ sơ dày gần 200 trang gồm chứng cứ anh ta ngoại tình, kê khai sai tài sản, và cố tình trốn tránh trách nhiệm tài chính sau hôn nhân.
Khi Tuấn bị mời lên tòa, anh cười khẩy, nghĩ tôi đang vùng vẫy trong vô vọng.
Nhưng lần này, tôi không còn là người phụ nữ ngây thơ nữa.
Tôi không cần anh ta quay về.
Tôi cần anh ta phải trả giá.
Ngày ra tòa, tôi mặc áo sơ mi trắng, tóc búi gọn, không son phấn. Trong khi đó, Tuấn vẫn như mọi khi — bảnh bao, tự tin, ngạo nghễ. Bên cạnh anh là cô gái trẻ tôi từng thấy qua ảnh: nhỏ hơn tôi gần chục tuổi, váy ôm sát, môi đỏ chót, ánh mắt khiêu khích như thể đang tham dự một buổi lễ chiến thắng.
Họ nghĩ tôi sẽ khóc lóc, làm ầm ĩ, hoặc van xin như một người vợ thất thế.
Không, tôi chỉ mỉm cười nhẹ. Tôi không đến để giành lại chồng. Tôi đến để giành lại danh dự, quyền lợi, và cả tương lai của con tôi.
Tòa bắt đầu phiên làm rõ yêu cầu tái thẩm vì phát hiện tình tiết mới:
– Bị đơn có dấu hiệu lừa dối trong việc khai báo tài sản chung.
– Có dấu hiệu chuyển nhượng tài sản nhằm trốn tránh nghĩa vụ tài chính.
– Đơn phương ly hôn không hợp lệ do không thông báo đúng địa chỉ cư trú thực tế của nguyên đơn.
Luật sư của tôi – anh Khánh – trình lên toàn bộ bằng chứng: ảnh chụp, đoạn ghi âm, lịch sử tin nhắn, giấy tờ chuyển nhượng. Đặc biệt là hợp đồng mua đất đứng tên bồ nhí được ký trong thời kỳ hôn nhân.
Gương mặt Tuấn biến sắc. Cô nhân tình cũng bắt đầu tái mét.
Tòa tạm hoãn để điều tra lại. Trong khoảng thời gian ấy, tôi khởi kiện dân sự riêng để yêu cầu chia lại tài sản chung, đòi quyền nuôi con, và đòi Tuấn bồi thường danh dự vì vu khống, bịa đặt lý do ly hôn.
Tuấn bắt đầu bị “sờ gáy”. Doanh nghiệp của anh vốn đang trong giai đoạn làm ăn khó khăn, bây giờ còn bị thanh tra thuế. Một vài người bạn làm ăn bắt đầu tránh mặt vì sợ bị “vạ lây”.
Hai tháng sau, một tin nhắn lạ đến máy tôi:
“Chị ơi, em xin lỗi… Em không biết chị là người như vậy. Em tưởng chị hiền, dễ bắt nạt, ai ngờ… Em cũng bị anh Tuấn lừa… Anh hứa cưới em, nói chị chỉ là vợ trên danh nghĩa…”
Là cô ta.
Cô nhân tình.
Tôi không trả lời. Nhưng tôi biết: ván cờ bắt đầu đảo chiều.
Tuấn không ngờ tôi lại có thể phản đòn mạnh như thế. Anh ta vốn quen với việc mọi thứ trong tay, từ phụ nữ đến pháp lý, đều do anh thao túng. Nhưng anh đã quên rằng: một người phụ nữ cam chịu có thể chịu đựng rất lâu, nhưng một khi tỉnh ra, cô ta sẽ là cơn bão mà không ai cản nổi.
Và cơn bão đã đến.
Cuối năm, tòa tuyên bản án tái thẩm:
– Hủy kết quả ly hôn trước đó.
– Xác nhận tài sản đất đai mua trong thời kỳ hôn nhân là tài sản chung.
– Yêu cầu bị đơn hoàn trả phần tài sản đã tẩu tán trái pháp luật.
– Giao con cho tôi nuôi, Tuấn phải cấp dưỡng hàng tháng.
– Đề nghị khởi tố hành vi trốn thuế từ giao dịch đất đai đứng tên người khác.
Tuấn bị tước danh dự trong giới kinh doanh. Một vài nhà đầu tư lớn rút khỏi dự án của anh. Từ một người đàn ông có vẻ ngoài thành đạt, anh bắt đầu sa sút. Còn cô nhân tình? Sau khi bị ép trả lại quyền sở hữu đất, cô cũng biến mất không dấu vết.
Ba tháng sau bản án, tôi nhận được cuộc gọi lúc đêm:
“Hà… anh sai rồi. Anh thực sự không ngờ em lại có thể làm được tất cả những điều này. Anh xin lỗi. Em quay về đi. Chúng ta làm lại từ đầu.”
Tôi im lặng. Rồi bật cười. Một nụ cười buồn, không còn oán giận.
Tôi đã quay về rồi, nhưng là với chính tôi.
Vài ngày sau, tôi gặp lại anh — không phải tại tòa, mà tại quán cà phê mà ngày xưa chúng tôi từng hẹn hò khi còn là sinh viên. Anh ngồi đó, gầy gò, tóc đã có sợi bạc, ánh mắt mỏi mệt.
Tôi chỉ nói một câu:
“Tôi tha thứ, nhưng không quay lại. Và cảm ơn anh, vì đã giúp tôi biết giá trị thật của bản thân mình.”
Một năm sau…
Tôi chuyển sang làm tại một bệnh viện tư nhân lớn. Thu nhập tốt hơn, môi trường chuyên nghiệp. Tôi học thêm quản trị y tế và hiện là phó phòng điều hành. Con trai tôi vẫn ngoan ngoãn, và tôi dành cả cuối tuần cho nó – không trực đêm, không phải che giấu nước mắt.
Tôi mua lại một căn hộ nhỏ gần hồ Tây – bằng chính tiền tôi dành dụm sau vụ kiện, cùng số tiền chia tài sản tôi giành được.
Có người từng hỏi tôi:
“Chị không tiếc thanh xuân à?”
Tôi chỉ cười:
“Không. Thanh xuân đó đã dạy tôi cách đứng lên. Và giờ, tôi đang sống phần đời mà trước đây chưa từng dám mơ tới.”
Đôi khi, kết thúc không phải là mất mát. Mà là một cánh cửa khác mở ra.
Và người phụ nữ, khi bước ra khỏi bóng tối, sẽ rực rỡ hơn bao giờ hết.