Giữa dòng người lạ lẫm và ồn ã, có một người phụ nữ trung niên bước xuống từ chiếc Mercedes đen bóng, chân mang đôi giày cao gót đắt tiền, vai khoác túi Chanel chính hãng. Người ta gọi cô là “nữ đại gia” Hồng Ánh – chủ chuỗi bất động sản nổi tiếng bậc nhất thành phố.
Cô vào quán cà phê nhỏ gần nhà, nơi không sang trọng như những nơi cô thường lui tới, nhưng lại ấm cúng và yên bình đến lạ. Lúc chờ nhân viên pha cà phê mang ra, Hồng Ánh buồn bã nhìn qua cửa kính, tâm trí cô như quay lại những năm tháng đã cũ – cái thời cô còn tay trắng, còn chạy từng đồng, còn cùng một người đàn ông nghèo khổ nhưng chân thành dựng xây giấc mơ.
Đó là Minh – người chồng đầu tiên của cô.
Họ yêu nhau từ khi còn học đại học. Minh học công nghệ, cô học kinh tế. Những ngày đó, Minh gầy gò, nhà nghèo, nhưng thông minh và đầy ý chí. Cô yêu anh vì cái cách anh lau mồ hôi trán nhưng vẫn cười, vì cái cách anh nhịn đói để mua sách, vì cái cách anh tin vào tương lai của hai người.
Sau khi cưới nhau, họ thuê căn phòng trọ nhỏ ở quận 8. Hồng Ánh bán hàng online, còn Minh làm kỹ thuật cho một công ty phần mềm. Họ sống không giàu nhưng hạnh phúc, cho đến khi biến cố đến vào năm thứ ba hôn nhân.
Một vụ đầu tư thất bại khiến Minh mất sạch tiền tiết kiệm, lại gánh thêm món nợ hơn 300 triệu đồng. Anh rơi vào trầm cảm, u uất và thường xuyên cáu gắt. Hồng Ánh cố gắng hết sức để giữ gìn gia đình, nhưng rồi đến một ngày Minh bỏ đi không lời từ biệt. Trên bàn là lá thư tay nguệch ngoạc:
“Anh xin lỗi. Anh không xứng đáng với em nữa. Em xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp hơn. Hãy quên anh đi.”
Cô khóc ngất trong căn phòng trọ lạnh lẽo. Kể từ đó, cô không còn biết tin gì về Minh.
16 năm sau, khi đã là người phụ nữ thành đạt, có trong tay tất cả – tiền bạc, danh tiếng, quyền lực – thì cô vẫn không thể lấp đầy khoảng trống trong tim mình. Không ai hiểu vì sao Hồng Ánh chưa từng tái hôn, cũng chẳng có con. Cô luôn bận rộn, nhưng mỗi khi đêm về, trong giấc mơ chập chờn vẫn hiện lên dáng người đàn ông năm xưa – Minh.
Chiều hôm đó, sau cơn mưa, Hồng Ánh bước ra từ quán cà phê, định rẽ sang nhà người bạn thì mắt cô chợt dừng lại. Ở góc chợ nhỏ đối diện, một người đàn ông lam lũ, mặc áo sơ mi cũ sờn vai, đầu cúi xuống che mưa bằng mũ lưỡi trai, đang rao khẽ:
“Vé số đây, vé số chiều nay… Ai mua giúp tôi vài tờ…”
Tim cô chợt thắt lại.
Gương mặt ấy, dáng người ấy… Tuy đã già hơn, hốc hác hơn, nhưng sao có thể nhầm lẫn được?
Là Minh.
Cô lặng đi, tưởng như tim mình ngừng đập. Không suy nghĩ, cô băng qua đường, giày cao gót lấm đầy nước mưa. Người đàn ông ngẩng đầu khi nghe tiếng gọi:
– Minh… Minh phải không?
Anh nhìn cô, ánh mắt ban đầu mơ hồ, sau đó mở to, sửng sốt. Giọng anh khàn đặc:
– Hồng… Ánh?
Cô không nói được gì nữa, chỉ òa khóc, nước mắt hòa lẫn nước mưa. Giữa dòng xe cộ tấp nập, họ đứng lặng như hai cái bóng từ quá khứ sống dậy.
– Anh… tại sao? Tại sao anh lại thành ra thế này?
Minh cúi mặt, tránh ánh mắt cô. Anh không trả lời, chỉ nhẹ lắc đầu. Cô nhìn bộ quần áo ướt sũng, tờ vé số nhàu nát trong tay anh, lòng đau nhói như dao cắt. Người đàn ông từng là cả tuổi trẻ của cô, từng mơ mộng bên cô về ngôi nhà nhỏ và những đứa trẻ, nay thành một người bán vé số giữa lòng thành phố phồn hoa.
– Anh không nên xuất hiện như thế này… – cô nghẹn ngào – Em từng tìm anh suốt mấy năm đầu. Em chỉ mong được biết anh sống ra sao. Nhưng anh biến mất… bây giờ lại…
Minh khẽ cười, một nụ cười đau đớn:
– Anh chỉ là thằng đàn ông thất bại. Ngày đó bỏ đi là vì anh biết em sẽ có tương lai tốt hơn nếu không vướng vào anh.
– Anh biết không? Từ ngày anh đi, em chẳng còn cười đúng nghĩa lần nào.
Cô gạt nước mắt. Đúng lúc ấy, một đứa bé gái chừng 10 tuổi chạy tới, ôm lấy chân Minh:
– Ba ơi, ba có mua được gì chưa?
Hồng Ánh sững người. Cô nhìn bé gái, rồi nhìn Minh, gương mặt tái đi:
– Con… là con anh?
Minh im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
– Mẹ bé… mất rồi. Anh nuôi nó một mình.
Hồng Ánh gần như không đứng vững. Cô không biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Một cảm xúc lạ lẫm cuộn lên trong tim – vừa giận dữ, vừa xót xa, vừa bàng hoàng. Cô đưa tay lau nước mưa trên mặt bé gái, run run:
– Con tên gì?
– Dạ… con tên Ngọc Linh.
Ngọc Linh. Cái tên này năm xưa cô từng nói sẽ đặt cho đứa con đầu lòng nếu là con gái.
Cô không biết số phận đang chơi trò gì, nhưng cô linh cảm đây chưa phải là tất cả.
Minh tránh ánh mắt cô:
– Ánh à, em đi đi. Em không nên dính líu gì đến cha con anh nữa. Anh… có những chuyện không thể nói ra.
– Không, Minh. Em không thể quay lưng. Em muốn biết… sự thật suốt 16 năm qua. Vì sao anh biến mất? Vì sao anh không quay lại? Vì sao anh giấu con?
Minh nhắm mắt, đôi vai run nhẹ. Anh biết, mình không thể giấu cô mãi được nữa…
Minh lặng lẽ đưa Hồng Ánh và bé Ngọc Linh về căn phòng trọ nhỏ nằm sâu trong hẻm khu lao động nghèo. Đó là một căn phòng vỏn vẹn 15 mét vuông, tường ẩm mốc, nền xi măng nứt nẻ, chỉ có một chiếc quạt bàn cũ kỹ quay từng vòng chậm rãi. Hồng Ánh chưa từng tưởng tượng được người đàn ông từng là cả thanh xuân của cô lại sống trong cảnh nghèo đến vậy.
Minh đun nước pha trà, đặt hai tách lên bàn rồi lặng lẽ ngồi đối diện. Anh nhìn cô rất lâu, như thể chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi. Đôi mắt anh đầy những điều chưa từng nói.
– Anh nợ em một sự thật. Một sự thật đã đè nặng anh suốt 16 năm qua…
Hồng Ánh không nói, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Minh hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể:
– Năm đó, sau khi anh thất bại trong phi vụ đầu tư, anh thực sự suy sụp. Anh mang nợ, công ty cho nghỉ việc, anh trở thành gánh nặng cho em. Nhưng điều khiến anh sụp đổ nhất… không phải tiền.
– Là bệnh.
Cô khựng lại.
– Bệnh?
– Anh phát hiện mình bị ung thư máu giai đoạn đầu. Khi biết tin, anh không dám nói với em. Anh sợ em vì thương hại mà ở lại, sợ em phải sống cả đời với người đàn ông không biết còn sống được bao lâu. Anh chọn rời đi, để em được sống cuộc đời khác. Lúc đó anh nghĩ… mình sẽ chỉ sống được một vài năm.
Hồng Ánh bưng miệng, nước mắt cô trào ra. Cô nhớ lại những tháng ngày tuyệt vọng, những đêm thức trắng đợi một cuộc gọi, một dòng tin nhắn… Trong khi đó, anh vật lộn với bệnh tật một mình.
Minh tiếp tục, giọng trầm thấp:
– Anh đi lang thang, làm thuê, làm mướn, chữa trị bằng những gì có thể. Rồi một ngày, khi anh gần như buông xuôi thì gặp một người phụ nữ – chị Lan, người từng là điều dưỡng ở bệnh viện.
– Chị ấy không chồng, không con, bị vô sinh. Thấy anh kiệt quệ, chị cưu mang anh, giúp anh điều trị bằng thuốc Đông y, ăn uống điều độ… Dần dần, sức khỏe anh hồi phục kỳ diệu.
– Lúc anh biết mình khỏi bệnh, thì cũng là lúc chị Lan phát hiện bị ung thư vú giai đoạn cuối. Ba năm sau, chị mất… để lại bé Ngọc Linh cho anh. Không phải con ruột anh, nhưng là đứa bé mà chị gửi gắm.
– Anh nhận nuôi con bé như con ruột mình. Vì chị Lan từng nói: “Nếu một ngày anh gặp lại người phụ nữ năm xưa, hãy nói với cô ấy rằng… anh chưa từng ngừng yêu cô ấy.”
Hồng Ánh bật khóc nức nở, trái tim cô như tan ra thành từng mảnh.
– Tại sao anh không quay lại tìm em?
Minh siết tay:
– Anh từng định quay lại. Nhưng mỗi lần nhìn thấy em trên báo chí, thành đạt, giàu có… anh lại sợ. Anh chỉ là một kẻ bán vé số, làm gì xứng đáng đứng trước em nữa?
Cô đứng dậy, bước đến gần anh, nghẹn ngào:
– Anh có biết… suốt 16 năm qua, em không mở lòng với ai, không lập gia đình, không có con… Vì em luôn mang hy vọng một ngày nào đó anh sẽ quay về. Dù chỉ là một lần thôi.
Minh sững sờ. Cô tiếp:
– Tiền bạc, danh vọng, địa vị… đều không thể khiến em hạnh phúc. Em có thể mua được biệt thự, xe hơi, cổ phần công ty, nhưng không thể mua lại được… anh.
Anh gục đầu xuống bàn, nước mắt lặng lẽ rơi. Trong đời, đây là lần thứ hai anh khóc. Lần đầu là khi anh rời khỏi Hồng Ánh, lần hai… là bây giờ.
Ngọc Linh ngồi im lặng nhìn hai người lớn ôm nhau, đôi mắt non nớt ngơ ngác:
– Cô ơi… cô khóc vì ba hả?
Hồng Ánh quỳ xuống, ôm lấy bé:
– Cô khóc vì con nữa, Linh à. Vì cô không biết con tồn tại trên đời.
– Ba nói con là món quà của mẹ Lan để lại. Nhưng ba luôn nói, người mà ba yêu… là một cô tên Hồng Ánh.
Câu nói ngây thơ khiến Hồng Ánh vỡ òa trong xúc động. Cô ôm chặt lấy Minh và Ngọc Linh, như thể sợ họ sẽ tan biến mất lần nữa.
Một tuần sau, thông tin “nữ đại gia Hồng Ánh nhận con nuôi, chính là con gái của chồng cũ” xuất hiện khắp các mặt báo. Dư luận xôn xao, nhưng Hồng Ánh không quan tâm. Cô đưa Minh và bé Linh về căn biệt thự ven sông của mình.
Minh ngần ngại, nhưng Hồng Ánh nói:
– Căn nhà này… từ lâu đã thiếu một điều quan trọng – đó là hơi ấm của một gia đình. Em không muốn chỉ sống trong vàng son, mà cô đơn. Em muốn sống… với người mà em yêu, và đứa bé mà em coi như con ruột.
Minh không trả lời, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô. Anh biết, cuộc đời có thể lấy đi của họ nhiều thứ, nhưng vẫn trả lại một món quà – đó là cơ hội thứ hai.
Ba năm sau…
Minh mở một quán cà phê sách nhỏ, Hồng Ánh vẫn điều hành tập đoàn, nhưng ít xuất hiện trước truyền thông. Họ sống giản dị, ấm cúng. Bé Ngọc Linh lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi và luôn gọi Hồng Ánh là “mẹ”.
Vào một chiều mưa tương tự như hôm họ gặp lại, Minh nắm tay Hồng Ánh, thủ thỉ:
– Cảm ơn em… vì đã không bỏ anh lại phía sau. Dù anh từng ngu ngốc rời xa em.
Cô mỉm cười, nhìn anh, mắt ánh lên hạnh phúc:
– Em chỉ cần anh nhớ một điều. Dù là 16 năm, hay 60 năm… em vẫn sẽ đợi.