Ly dị 2 năm nhưng chồng cũ vẫn ngăn cản tôi có bạn trai
02:10 14/10/24
Chồng cũ nói vẫn còn yêu tôi và muốn quay lại dù tôi không còn tình cảm
Mục lục
Tôi và chồng ly dị được 2 năm vì chồng tôi ngoại tình. Chúng tôi đã có hơn 10 năm chung sống, có với nhau hai đứa con nhưng anh ta nhiều lần lừa dối mà tôi không hề hay biết vì quá tin tưởng chồng.Chỉ đến khi cô bồ của chồng gọi điện thách thức, đòi tôi phải chia tay thì tôi mới biết bị chồng phản bội.
Cũng phải dùng dằng hơn một năm chúng tôi mới giải quyết xong thủ tục ly hôn vì chồng van xin không được lại quay ra gây khó dễ không ký vào đơn ly hôn. Hai năm sau ly hôn, cũng có một vài người muốn tìm hiểu và tiến đến quan hệ xa hơn với tôi nhưng luôn bị chồng cũ gây khó dễ.
Anh ta tìm cách gặp bạn trai của tôi để gây sự. Tôi đã gọi điện gặp chồng cũ để nói chuyện nhưng anh ta lại tránh mặt. Anh ta nói dù ly hôn nhưng vẫn muốn quay lại, muốn làm lại nên sẽ ngăn cản bất cứ ai có ý định với tôi.Tôi không còn tình cảm với chồng và không bao giờ xác định chuyện quay lại nhưng lại chưa biết làm thế nào để anh ta không can dự vào cuộc sống của mình.
Anh ta chưa làm gì đến mức tôi phải nhờ sự can thiệp của pháp luật, nhưng cứ anh ta quấy nhiễu những người quen tôi như hiện nay thì cũng rất mệt mỏi.Các con tôi không biết lý do chúng tôi ly hôn nên vẫn muốn bố mẹ quay lại với nhau và không muốn tôi có thêm mối quan hệ mới.
Tôi thì không muốn làm xấu hình ảnh của người bố trong mắt các con nên không có ý định nói ra sự thật.Nhưng cứ để như thế này tôi rất mệt mỏi vì không chỉ người chồng cũ quấy nhiễu mà lại còn không có sự ủng hộ của các con khi tôi muốn có thêm mối quan hệ nghiêm túc.
Suốt 5 năm trời, Hương tận tụy chăm sóc chồng – Tuấn – người bị tai nạn giao thông và trở thành người liệt toàn thân. Cô từ bỏ công việc, thanh xuân, cả những lời cầu hôn đầy hứa hẹn từ người cũ chỉ để ở bên anh. Cô bón từng thìa cháo, lau từng giọt mồ hôi, thay tã mỗi đêm không một lời than vãn. Ai cũng khen cô là biểu tượng của tình yêu và sự hy sinh.
Câu chuyện: Lời hứa 300 triệu Phần 1: Hy vọng đổi đời Tôi, Nguyễn Thị Lan, vừa tròn 18 tuổi, khăn gói rời quê lên Sài Gòn với giấc mộng đổi đời. Quê tôi nghèo, cha mất sớm, mẹ tần tảo nuôi ba chị em bằng gánh chè rong. Tôi không muốn mẹ khổ thêm,
Căn nhà hai tầng nằm ở góc phố là cả gia tài mẹ tôi dành dụm nửa đời người, từng viên gạch, từng chiếc cửa sổ đều thấm mồ hôi nước mắt của một đời buôn thúng bán bưng. Ngôi nhà ấy, bà đứng tên – không phải vì không tin con cái, mà vì một thói quen: thứ gì bà đổ mồ hôi làm ra, bà muốn chính tay giữ lấy.
Tôi không nhớ rõ lần cuối cùng mình được ai đó tặng quà là khi nào. Có lẽ là từ thời chồng tôi còn sống, vào một dịp Tết nào đó, ông dúi vào tay tôi đôi bông tai nhỏ rồi lúng túng nói: “Không nhiều, nhưng coi như có cái cho bằng người ta.”