Đi đâu cũng bị hỏi:
— Bao giờ lấy chồng?
Nghe riết thành quen, nhưng quen không có nghĩa là không mệt. Mẹ tôi thì khỏi phải nói, gọi điện than thở như cơm bữa, gửi link mai mối như gửi đồ ship nhanh.
Tôi mệt mỏi, gần như buông xuôi, cho đến khi anh xuất hiện.
Anh là thợ xây ở công trình đối diện công ty tôi. Da ngăm rám nắng, người vạm vỡ, hay cười – nhưng cười hơi quê. Lần đầu tôi chú ý đến anh là khi trời mưa, tôi loay hoay che túi xách dưới mái hiên, anh đưa tôi một chiếc áo mưa cũ, nói:
— Che tạm, không thôi ướt hết giấy tờ.
Sau đó vài lần chạm mặt, anh hay hỏi thăm tôi ăn gì chưa, có mệt không. Tôi từng nghĩ anh đang “tán”, nhưng rồi thấy anh chẳng bao giờ nói lời ong bướm, chỉ âm thầm quan tâm. Có lần tôi bệnh, phải xin nghỉ, anh lặng lẽ gửi cho tôi vài gói cháo và mảnh giấy:
“Không biết cháo có hợp khẩu vị không. Nhưng mong em chóng khoẻ.”
Tôi không biết tình cảm đến từ lúc nào. Chỉ biết, khi anh ngập ngừng hỏi:
— Em có nghĩ đến chuyện nghiêm túc… với một người như anh không?
Tôi đã gật đầu.
Chúng tôi làm đám cưới đơn giản. Mẹ tôi lắc đầu:
— Con lấy đại cho xong à? Con có chắc không?
Tôi chỉ cười:
— Con không chọn người hoàn hảo. Con chọn người khiến con thấy bình yên.
Đêm tân hôn.
Tôi tắm xong, mặc váy ngủ ngồi trên giường mà lòng lạ lắm – vừa hồi hộp, vừa ngại ngùng. Anh nằm bên, giữ khoảng cách, lịch sự như thể sợ làm tôi sợ. Tôi quay lưng lại, khẽ nói:
— Anh ngủ trước đi…
Tôi định tắt đèn thì vô tình đá trúng một vật cứng dưới gầm giường. Lồm cồm cúi xuống nhặt, là… một chiếc hộp nhung đỏ. Tôi mở ra — suýt ngã ngửa.
Bên trong là chiếc vòng cổ vàng nguyên khối đính đá ruby và một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh!
Tôi sững người:
— Cái này… là sao?
Anh ngập ngừng, rồi gãi đầu cười nhẹ:
— Ờm… em biết rồi thì anh nói thật luôn. Thật ra anh là chủ thầu công trình. Có vài đội thi công dưới quyền. Nhưng anh hay tự tham gia để hiểu nghề, cũng là… để tìm người thật lòng.
Tôi tròn mắt, còn anh thì nhìn thẳng vào tôi, giọng nghiêm túc:
— Em là người duy nhất không hỏi anh có nhà, có xe hay có gì trong tay. Em chỉ hỏi: “Anh có thương em không?” — và điều đó với anh là đủ.
Tôi im lặng vài giây. Rồi cầm điện thoại, nhắn tin cho mẹ:
“Mẹ ơi, lần này con không lấy đại đâu… con lấy đúng người rồi!”
Sau tin nhắn đó, mẹ gọi cho tôi lúc gần nửa đêm.
Giọng bà run run:
— Con nói thật hả? Nó là chủ thầu thật à?
Tôi bật cười, nằm gối đầu lên tay anh, nhẹ nhàng đáp:
— Nhưng nếu anh không phải chủ thầu, mà vẫn là thợ xây thì sao hả mẹ?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Rồi mẹ thở dài:
— Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc. Nếu con thấy ấm áp khi ở cạnh người ta… thì mẹ yên tâm.
Sau đám cưới, cuộc sống không phải lúc nào cũng êm ả. Nhưng có một điều chưa bao giờ thay đổi: anh vẫn là người đàn ông lặng lẽ, chân thành, luôn đặt tôi lên trên hết.
Có lần tôi ốm nặng, không thể dậy đi làm. Anh hủy cả buổi họp với nhà thầu lớn, chỉ để ngồi cạnh tôi cả ngày, tay đắp khăn, miệng lí nhí:
— Anh mà không ở đây, lỡ em sốt mê man, ai dỗ?
Tôi nhìn người đàn ông tưởng “quê mùa” năm nào, giờ đang ký hợp đồng cả trăm triệu, mà vẫn tranh nấu cháo cho vợ — lòng chỉ biết thầm cảm ơn sự “ế bền vững” ngày xưa. Nhờ vậy, tôi không chọn sai.
Một lần về quê, tôi nghe hàng xóm cũ xì xào:
— Con bé ấy khôn đấy, biết chọn người giàu mà giấu mặt.
Tôi không buồn thanh minh. Bởi nếu hỏi lại từ đầu, tôi vẫn sẽ chọn anh – dù có biết trước hay không.
Vì tôi tin:
Thành công có thể đến sau, tiền bạc có thể cùng nhau tạo dựng. Nhưng trái tim biết thương mình thật lòng — là điều không dễ tìm.
Và trong cái “lấy đại” của bao người, may mắn thay… tôi đã lấy đúng.