Con trai bất ngờ thì thầm: “Mẹ ơi, bố có người khác… họ sắp lấy hết tiền của mẹ rồi…”. Tôi lập tức hủy chuyến công tác

Con trai tôi bất ngờ thì thầm: “Mẹ ơi… bố có người khác… họ sắp lấy hết tiền của mẹ rồi…”

Chỉ một câu nói ấy đã khiến tôi đóng vali, hủy chuyến công tác ngay lập tức.

Tôi tên Lan, 36 tuổi, trưởng phòng vận hành tại một công ty thực phẩm sạch ở Hà Nội. Mười một năm hôn nhân với Minh – chồng tôi, một kỹ thuật viên IT – đủ để tôi tin rằng mình hiểu anh. Nhưng hóa ra… tôi đã lầm.

Lời thì thầm khiến sống lưng tôi lạnh buốt

Tối hôm đó, trong lúc tôi đang sắp xếp hành lý cho chuyến công tác vào Sài Gòn, bé Khoa – con trai tám tuổi của tôi – đứng thập thò trước cửa phòng, ôm chặt con Pikachu nhồi bông. Đôi mắt con đỏ hoe như vừa khóc.

Tôi cúi xuống:

“Sao con chưa ngủ?”

Con run run nắm tay áo tôi:

“Mẹ ơi… bố có người khác… và họ sắp lấy hết tiền của mẹ…”

Cả người tôi cứng lại.

Khoa kể nó nghe bố nói chuyện điện thoại với một người phụ nữ nào đó, giọng đầy bí ẩn và tính toán. Những từ như “ký tên hộ cô ấy”, “cô ấy không biết đâu” khiến tôi lạnh người.

Tôi nhìn vali đang mở dở rồi nhìn con trai. Chỉ một giây sau, tôi đóng sập vali lại.

Tôi hủy chuyến công tác.

Ngày 1 – Bắt đầu điều tra

Sáng hôm sau, Minh đi làm sớm bất thường. Tôi chờ cửa đóng lại rồi lập tức mở laptop, đăng nhập toàn bộ tài khoản ngân hàng, ví điện tử và sổ tiết kiệm của hai vợ chồng.

Chỉ vài phút sau, tôi phát hiện giao dịch 150 triệu chuyển đến tài khoản một người tên Ngọc Trâm.

Tôi biết cái tên đó.

Ngọc Trâm – thu ngân nơi Minh làm việc. Trẻ, xinh, hay cười mỗi lần tôi đến công ty tìm chồng.

Lần theo lịch sử giao dịch, tôi thấy hàng loạt khoản nhỏ khác cũng được chuyển cho cô ta. Tim tôi như bị bóp nghẹt.

Tôi gọi ngay cho luật sư Sơn – người từng hỗ trợ công ty tôi.

Ông chỉ nói một câu khiến tôi ngồi phịch xuống ghế:

“Chị Lan, đây không chỉ là ngoại tình. Đây là dấu hiệu chuyển hóa tài sản bất thường. Có thể họ đợi lúc chị đi công tác để làm nốt phần còn lại.”

Ông hẹn tôi:

“Ba ngày. Tôi sẽ có kết quả.”

Ba ngày dài như ba năm.

Ngày 2 – Những giấy tờ giấu kín

Chiều đón Khoa về, thằng bé thì thầm:

“Mẹ ơi… sáng nay con nghe bố nói tối nay xong vụ giấy tờ.”

Tối đó, khi Minh tắm, tôi mở máy tính của anh. Một thư mục đặt mật khẩu. Tôi thử vài mã quen thuộc và mở được.

Bên trong là ba tài liệu:

  1. Đơn đề nghị bán căn nhà – chỉ có chữ ký của Minh.

  2. Giấy ủy quyền rút sổ tiết kiệm chung.

  3. Hồ sơ vay vốn thế chấp tài sản đứng tên cả hai vợ chồng.

Tôi khụy xuống ghế.

Minh định bán nhà? Rút sạch tiền? Và vay thêm khoản lớn đứng tên tôi?

Tất cả để làm gì?

Hay là… cho Trâm?

Cảm giác bị phản bội tràn lên như cơn sóng dữ.

Ngày 3 – Sự thật phơi bày

Buổi sáng, luật sư Sơn gọi.

“Tôi cần chị giữ bình tĩnh.”

Tôi nín thở.

“Minh và cô Trâm đang chuẩn bị mở tiệm game. Nhưng tiệm game đó… không tồn tại. Đây là chiêu lừa đảo. Cô Trâm đã lừa vài người trước đó.”

Tay tôi run lên.

Nếu tôi thật sự đã đi công tác…

Nếu tôi không nghe lời con trai…

Có lẽ tôi đã mất tất cả.

Buổi tối – Khoảnh khắc đối mặt

18 giờ, Minh về nhà, tay ôm một xấp hồ sơ:

“Em ký đi, anh cần gấp.”

Tôi mỉm cười nhạt:

“Giấy bán nhà, giấy ủy quyền rút tiền, và giấy thế chấp đứng tên em… phải không anh?”

Minh tái mặt.

– “Em… em nói gì vậy?”

Đúng lúc đó, luật sư Sơn và đại diện ngân hàng bước vào. Minh giận dữ:

“Cô dám gài bẫy tôi?!”

Tôi đứng thẳng lưng, lần đầu tiên sau nhiều năm:

“Tôi chỉ đang bảo vệ con và mái nhà này.”

Ngân hàng thông báo toàn bộ tài khoản chung tạm khóa. Minh buộc phải rời khỏi nhà trong thời gian điều tra.

Khoa nắm chặt tay tôi từ phía sau. Tôi nghe thấy hơi thở run rẩy của con, nhưng cũng cảm nhận được sự nhẹ nhõm.

Ba ngày sau – Cú trượt dài của Minh

Luật sư báo tin:

Hơn 200 triệu Minh chuyển cho Trâm đã bay theo cô ta.

Minh sụp đổ.

Nhưng tôi… chỉ thấy tiếc cho quãng đường mười một năm.

Tôi nộp đơn ly hôn.

Minh cầu xin:

“Anh bị dụ dỗ… anh không cố ý…”

Tôi chỉ đáp:

“Không ai dụ được người không muốn.”

Tòa trao quyền nuôi con cho tôi. Tôi cho Minh quyền thăm con, nhưng mọi tài chính tách bạch hoàn toàn.

Một tối, Khoa chui vào lòng tôi:

“Con xin lỗi vì khiến mẹ buồn…”

Tôi ôm chặt con.

“Không, con trai. Nhờ con mà mẹ cứu được gia đình mình.”

Nhìn con, tôi biết hai mẹ con rồi sẽ ổn.

Sóng gió đã qua, và bình yên mới đang đợi phía trước.

LỜI NHẮN GỬI Ý NGHĨA 

Cuộc đời đôi khi đẩy ta vào những khoảnh khắc phải lựa chọn giữa đau đớn và tỉnh táo.

Tôi đã chọn tỉnh táo – không phải để trả thù, mà để giữ lại mái nhà cho con.

Từ câu chuyện của mình, tôi muốn gửi đến những người phụ nữ một điều:

Đừng bao giờ xem nhẹ linh cảm của mình.

Đừng bỏ qua lời nói của con.

Và đừng để tình yêu khiến bạn mù quáng trước thực tế.

Hạnh phúc không phải là có một gia đình hoàn hảo, mà là có đủ dũng khí rời đi khi bạn nhận ra mình đang bị tổn thương.

Cánh cửa này khép lại, là để một cánh cửa khác mở ra – sáng hơn, rộng hơn, và xứng đáng hơn cho hai mẹ con tôi.

Và tôi tin, với mọi người phụ nữ cũng vậy.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/con-trai-bat-ngo-thi-tham-me-oi-bo-co-nguoi-khac-ho-sap-lay-het-tien-cua-me-roi-toi-lap-tuc-huy-chuyen-cong-tac-d336644.html