Cô b:ồ của chồng ngang nhiên vác bụng b:ầu đến ph:á đám cưới

Tôi là Ngọc, 29 tuổi, và hôm nay là ngày cưới của tôi với Minh, người đàn ông tôi yêu suốt ba năm. Nhưng để đến được ngày này, tôi đã phải chờ đợi, tha thứ và đánh đổi rất nhiều. Câu chuyện không chỉ là một lễ cưới, mà là cả một hành trình tôi chưa từng kể với ai.

Minh và tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ, nơi tôi làm quản lý. Anh là khách quen, luôn gọi một ly đen đá và ngồi hàng giờ đọc sách. Chúng tôi bắt đầu từ những câu trò chuyện vu vơ, rồi yêu nhau lúc nào không hay. Minh dịu dàng, chu đáo, nhưng anh có một bí mật mà mãi sau này tôi mới biết: anh từng lầm lỡ với Quyên, một cô gái anh quen trước tôi.

Hai năm trước, khi tôi và Minh chuẩn bị đính hôn, Quyên xuất hiện, nói cô đang mang thai đứa con của Minh. Tôi sụp đổ. Minh thừa nhận, đó là một lần anh say rượu, khi chúng tôi cãi nhau và tạm chia tay. Anh quỳ xin tôi tha thứ, nói anh không yêu Quyên, chỉ muốn ở bên tôi. Tôi đau, nhưng yêu Minh quá nhiều. Tôi đồng ý tha thứ, với điều kiện anh cắt đứt hoàn toàn với Quyên. Minh hứa, và Quyên biến mất sau khi nhận một khoản tiền từ anh để “giải quyết”.

Nhưng tôi không ngờ, Quyên không từ bỏ. Trong hai năm, cô âm thầm theo dõi chúng tôi, chờ cơ hội trả thù. Và cô chọn đúng ngày cưới của tôi để xuất hiện.

Ngày cưới diễn ra ở một nhà hàng sang trọng tại Sài Gòn. Tôi mặc váy cưới trắng, đứng bên Minh, tim đập rộn ràng khi khách khứa chúc mừng. Lễ cưới đang đến phần trao nhẫn thì cánh cửa sảnh tiệc bật mở. Quyên bước vào, bụng bầu lùm lùm, mặc một bộ váy đỏ chói, thu hút mọi ánh nhìn. Cô ta lớn tiếng: “Minh! Anh không cưới được đâu! Đây là con anh, anh định bỏ mẹ con tôi sao?” Cả hội trường nín lặng. Khách khứa xì xào, mẹ tôi tái mặt, còn Minh đứng sững, tay run rẩy.

Tôi nhìn Quyên, không phải với sự tức giận, mà là một cảm giác kỳ lạ – như thể tôi đã chờ khoảnh khắc này. Tôi bước tới, nắm tay Minh, nói lớn để mọi người nghe:

“Cô Quyên, cô đến muộn rồi. Hai năm trước, cô đã chọn rời đi. Hôm nay là ngày cưới của tôi, và không ai có thể phá nó.”

Quyên cười khẩy:

“Cô tưởng cô thắng? Đứa bé này là máu mủ của Minh!” Tôi bình tĩnh đáp:

“Vậy sao cô không xuất hiện sớm hơn? Cô đợi đến hôm nay, vì cô biết mình chẳng có gì ngoài cái bụng đó.”

Tôi quay sang Minh, ánh mắt cương quyết: “Anh, nói đi. Sự thật là gì?” Minh hít sâu, giọng run nhưng rõ ràng: “Quyên, tôi đã nói rõ hai năm trước, tôi không yêu cô. Đứa bé… tôi không chắc là con tôi. Tôi chỉ muốn ở bên Ngọc.” Cả hội trường ồ lên. Quyên hét lên:

“Anh dám chối bỏ? Tôi sẽ kiện anh!”

Nhưng tôi cắt ngang:

“Cô muốn kiện, cứ kiện. Nhưng hôm nay, cô rời khỏi đây, hoặc tôi gọi bảo vệ.”

Tôi ra hiệu cho nhân viên nhà hàng. Hai người bảo vệ tiến tới, mời Quyên ra ngoài. Cô ta vùng vằng, nhưng cuối cùng cũng rời đi, để lại những ánh mắt ngỡ ngàng của khách mời. Lễ cưới tiếp tục, dù không khí đã nặng nề. Tôi nắm tay Minh, trao nhẫn, mỉm cười, nhưng lòng nặng trĩu.

Đêm đó, sau tiệc cưới, Minh ôm tôi, xin lỗi vì đã để tôi chịu đựng. Tôi thở dài, kể anh nghe sự thật mà tôi giấu suốt hai năm:

“Anh, em biết Quyên không mang thai con anh. Sau khi cô ta rời đi lần trước, em đã thuê người tìm hiểu. Cô ta đã bo:thai ngay sau khi nhận tiền, nhưng vẫn giả vờ để uy hiếp anh. Em im lặng, vì em muốn anh tự chọn em, không phải vì em ép buộc.”

Minh sững sờ, ôm tôi chặt hơn, nghẹn ngào:

“Ngọc, anh không xứng với em.”

Câu chuyện về Quyên nhanh chóng lan ra, nhưng tôi không để tâm. Lễ cưới ấy, dù bị phá đám, lại là minh chứng cho tình yêu của tôi và Minh. Tôi đã đợi hai năm, không phải để thắng Quyên, mà để chứng minh rằng, tình yêu thật sự có thể vượt qua mọi thử thách. Từ đó, Minh thay đổi, trở thành người chồng chu đáo, và tôi biết, quyết định tha thứ năm ấy là đúng đắn.

Còn Quyên, tôi nghe nói cô ta rời thành phố, mang theo nỗi hận không thành. Nhưng với tôi, cô ta chỉ là một phần của quá khứ, mà tôi đã mạnh mẽ bước qua.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/co-bo-cua-chong-ngang-nhien-vac-bung-bau-den-pha-dam-cuoi-d280557.html