Tôi gặp anh vào đầu năm 2018, khi đang sống ở New York. Chúng tôi quen nhau qua một ứng dụng hẹn hò, cũng giống như bao cặp đôi hiện đại khác. Anh đẹp trai, duyên dáng, nói chuyện cuốn hút, có thể khiến tôi bật cười dù chỉ qua những tin nhắn. Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã bị cuốn vào sức hút ấy.
Năm tháng sau, tôi chuyển đến sống cùng anh. Cả hai đều nghĩ rằng mình đã tìm thấy “định mệnh” của đời mình, bởi mọi thứ quá hoàn hảo. Chúng tôi thích những điều giống nhau, cười đùa không ngớt mỗi khi ở bên nhau và chẳng bao giờ cảm thấy thiếu chủ đề để nói.
Tháng 12/2019, trong một buổi chiều se lạnh, anh quỳ xuống cầu hôn tôi giữa công viên đông người. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình như một nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích. Tôi đã nghĩ mình thực sự gặp được tình yêu đích thực. Chúng tôi chuẩn bị kết hôn vào tháng 8/2020.
Trong bữa tối với bạn bè và gia đình vào đêm trước đám cưới, anh đã có bài phát biểu về chuyện tình của chúng tôi, rằng anh yêu tôi nhiều thế nào. Sau đó, tôi hôn anh chúc ngủ ngon và về phòng khách sạn của mình. Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng điện thoại. Tôi nghe thấy giọng mẹ hốt hoảng: “Con phải xuống sảnh ngay”.
Nỗi sợ hãi bắt đầu dâng trào trong tôi. Anh đã mất vào sáng sớm. Tôi nhớ những gì xảy ra tiếp theo trong các bức ảnh chụp nhanh. Tôi ngã gục trên giường và cố gắng để thở. Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, anh qua đời bởi một cơn đ-au t-im ở tuổi 33, vì một căn bệnh mà không ai biết. Tôi vô cùng sốc và đau lòng. Làm sao tôi có thể đến dự đám tang của anh mà đáng nhẽ thời điểm đó, chúng tôi nên đi hưởng tuần trăng mật?
Theo thời gian, tôi đã học cách kiểm soát nỗi đau của mình. Chiếc váy cưới chưa mặc vẫn treo trong tủ quần áo, nhưng tôi đã đeo nhẫn cưới vào những dịp đặc biệt vì tôi luôn tôn trọng anh. Tôi chắc chắn câu chuyện của chúng tôi đã kết thúc, nhưng có một bước ngoặt đã xảy đến với tôi.
Ngày 20/11/2023, đúng ngày sinh nhật của anh, tôi đang lướt trên mạng xã hội thì bắt gặp một bài viết tưởng nhớ người đã mất. Người này có cùng họ tên và ngày sinh với anh. Người đăng bài nói rằng, cô ấy đã ở bên anh trong ngày sinh nhật cuối cùng của anh.
“Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ”, tôi nghĩ vậy, đặc biệt là bài đăng này đến từ cô gái đã nghe về câu chuyện của tôi nhiều năm trước. Chúng tôi từng nói chuyện với nhau, nhưng không thường xuyên liên lạc. Tôi ấn vào tài khoản mạng xã hội của cô ấy và phát hiện bài viết này thực sự dành cho anh. Tôi nhắn tin để nghe cô ấy giải thích.
Hai tiếng sau, tôi đã có câu trả lời của mình, kèm theo ảnh chụp màn hình. Cô ấy gặp anh trên một ứng dụng hẹn hò vào tháng 3/2019 – một năm sau khi anh quen tôi. Cả hai bắt đầu gặp gỡ và vẫn nói chuyện vào 15 ngày trước đám cưới giữa anh và tôi. Nhìn thấy những tin nhắn anh gửi cho cô ấy khi chúng tôi ngồi cùng nhau ở nhà, tôi cảm thấy buồn nôn.
Giống như tôi bị mắc kẹt trong một bộ phim có cốt truyện kinh khủng. Mối quan hệ mà tôi nghĩ mình là công chúa đã gặp được hoàng tử, người đàn ông mà tôi đã rất đau buồn khi anh ra đi… Tất cả chỉ là lời nói dối. “Anh ấy yêu em”, tôi đã nghe đi nghe lại nhiều lần những lời nói ấy từ mọi người xung quanh. Nhưng đó không phải tình yêu. Tôi cố gắng chấp nhận sẽ không bao giờ biết anh cảm thấy thế nào về tôi, cũng không biết phiên bản tình yêu anh dành cho tôi là gì?
Anh giống như một người xa lạ với tôi bây giờ. Tôi cảm thấy tức giận vì tôi không thể diễn tả với anh cảm giác mà anh đã gây ra cho tôi. Đó là cơn thịnh nộ sau bao năm lãng phí. Những năm tháng sau đó, tôi đã vật lộn với chứng trầm cảm lo âu và phải trị liệu. Nhưng tôi vui vì đã biết sự thật.