Nhiều lúc một mình thui thủi không con cái, quay ra quay vào chỉ còn mẹ chồng già mà tôi thấy cô đơn, tủi thân lắm mọi người ạ.
Tôi với chồng cưới nhau lúc hai đứa còn trẻ dại. Nhà chồng khá giả nhưng bố anh mất sớm. Chồng tôi là con một nhưng hồi đó anh được nuông chiều nên cũng phá của mẹ kha khá. Lúc mới cưới mẹ chồng có bảo:
“Giờ mẹ chưa sang tên nhà cửa gì cho hai đứa hết. Nếu thằng Tâm tu chí làm ăn, thương mẹ, thương vợ con thì sau là của chúng mày hết”.
Bởi vậy nên vợ chồng tôi sống phụ thuộc vào kinh tế của mẹ anh là chính. Chồng tôi đòi mở cửa hàng buôn bán, sửa chữa điện thoại bà cũng đầu tư. Anh làm cho có thôi chứ chẳng thiết tha gì cả, đóng cửa nhiều hơn mở hàng nên chẳng lời lãi bao nhiêu.
Tôi mang bầu nhưng thai được 3 tháng thì sốt xuất huyết, con bị lưu không giữ được. Sau đó tôi kế hoạch, định khi nào sức khoẻ ổn định sẽ bầu tiếp nhưng mọi thứ không được như mong đợi. Chưa kịp có con thì chồng tôi mắc ung thư xương, mẹ anh phải bán cả mảnh đất đi để chữa trị cho con trai. Bệnh của chồng tôi mỗi ngày một nặng, kéo dài được 2 năm thì anh mất.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tôi nhớ mãi hôm đưa tang chồng, mẹ anh khóc đến ngất đi, bác sỹ phải trực bên cạnh tiêm trợ tim cho bà. Tỉnh dậy mẹ chồng cứ ôm tôi khóc:
“Con đừng có bỏ rơi mẹ nhé”.
Lúc đó tôi phải hứa lên hứa xuống:
“Anh Tâm mất rồi, con sẽ ở đây phụng dưỡng mẹ”.
Từ khi con trai mất, mẹ chồng đối tốt với tôi lắm. Bà thương con dâu như con đẻ vậy, thủ thỉ suốt ngày, có việc gì cũng bàn bạc với con dâu rồi mới làm. Có mỗi một điều là mẹ chồng mãi không sang tên nhà cửa, đất cát cho tôi. Bà bảo:
“Sau này mẹ bán bớt cái miếng ngoài đường chia tiền cho mấy đứa cháu họ hàng. Tụi nó nghèo khổ quá cũng thương. Còn cái nhà này để hương khói tổ tiên, ông bà, nếu con ở lại chăm lo thờ cúng thì tất cả tài sản sẽ là của con”.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi lấn cấn mãi không dám đi bước nữa. Từ lúc chồng mất cũng có vài người ngỏ ý nhưng tôi đều từ chối hết. Vậy mà đến nay 8 năm rồi mẹ chồng vẫn chưa sang tên nhà cho tôi. Miếng đất kia bà bán đi chia tiền cho mấy đứa cháu con của em trai để chúng làm ăn hết rồi.
Đến giờ mẹ chồng vẫn còn khoẻ, bà luôn tỏ ra rất thương con dâu, thỉnh thoảng lại rút mấy chục triệu bảo tôi mua sắm. Vậy nhưng quan trọng nhất là sổ đỏ, đất đai bà cứ giữ khư khư.
Tôi luôn có cảm giác mình sống phụ thuộc vào mẹ chồng. Ngoài việc bà đối xử tử tế với mình ra thì không có gì cả. Tôi chỉ sợ sau này mẹ chồng thay đổi ý định lại nghe anh em, họ hàng khích bác không cho tôi nữa thì lại lỡ dở cả cuộc đời.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/me-chong-nang-dau/chong-mat-8-nam-toi-chua-dam-tai-hon-vi-me-anh-bao-tho-no-thi-tat-ca-tai-san-cua-con
Cùng chủ đề
Vợ mất 49 ngày, chồng bỗng nhận được cuộc gọi từ bệnh viện đến đón con, đến nơi thì hốt hoảng…
Đã 49 ngày kể từ khi Linh rời xa thế gian. Căn nhà nhỏ trở nên yên tĩnh đến mức đôi khi Hùng sợ cả tiếng đồng hồ tích tắc. Mỗi sáng dậy, anh vẫn quen với việc quay sang bên trái giường, nơi Linh thường nằm, và cảm thấy khoảng trống lạnh lẽo tràn ngập tim.
Chồng nói “chưa đủ tiền mua nhà”, đến khi vợ b:í m:ật tra sổ đỏ thì tên chủ sở hữu lại là…
7 năm sống chung, vợ chồng Tùng và My vẫn phải thuê nhà...
Chồng mượn tiền vợ mở xưởng rồi đem ba:o nu:ôi bồ, vợ âm thầm tính kế trong 2 năm
Ngày anh Hưng mở xưởng cơ khí, ai cũng nói số anh tốt: có vợ giỏi, có vốn đầu tư, có người nhà tin tưởng. Vợ anh – chị Nhã – là dân kế toán, gom góp từng đồng tiết kiệm mấy năm, bán cả vàng cưới, sổ tiết kiệm để cho anh vay hơn 1 tỷ đồng dựng xưởng.
Sau đám t:ang của bố, luật sư đến để công bố di chúc, ai cũng tưởng phần tài sản chia đã rõ ràng. Nhưng…
Gia đình ông Tấn, một doanh nhân thành đạt ở Nha Trang, từng là hình mẫu hạnh phúc với ba người con: Anh cả Quốc, chị hai Linh, và út Minh. Ông Tấn mất đột ngột vì nhồi máu cơ tim, để lại nỗi đau và một gia tài lớn: hai khách sạn, một biệt thự, và vài mảnh đất giá trị. Sau đám tang, cả nhà quây quần trong phòng khách, chờ luật sư công bố di chúc. Ai cũng nghĩ tài sản sẽ chia đều cho ba anh em, hoặc mẹ – bà Mai – sẽ được phần lớn. Nhưng không ai ngờ, một bí mật từ quá khứ sắp được hé lộ.
Sau khi bị gia đình cha ruột chối bỏ, cô gái theo mẹ về sống cùng bà ngoại. Hai mươi năm sau…
Chiều hôm đó, mưa bụi giăng lất phất khắp những mái nhà cũ kỹ, như một tấm màn mỏng phủ lên những ký ức đã lâu không ai dám chạm tới. Trong một góc nhỏ của trung tâm xã hội nơi Na làm việc, cô đang cẩn thận sắp xếp hồ sơ cho chuyến đi thiện nguyện cuối tuần thì người quản lý bước vào, nói nhỏ:
Mới về làm dâu, chị chồng đã é:p tôi ký giấy từ chối quyền thừa kế, tôi đồng ý ngay nhưng “chốt” một điều kiện làm chị x:ám mặt
Tôi đồng ý ký giấy từ chối quyền thừa kế, chấp nhận không nhận một phần tài sản nào ở nhà chồng cả.