Bố đưa giấy nợ 900 triệu đồng cho 3 con trai nhờ trả giúp nhưng ai cũng từ chối, chỉ riêng con út…

Ngày bố từ bệnh viện trở về, ông lặng lẽ đặt lên bàn một tờ giấy nợ: 900 triệu đồng, người vay là chính ông. Ba anh em tôi đứng nhìn nhau, ai cũng thoái thác. Anh cả bận lo cho con học đại học, anh hai mới mở cửa hàng chưa có vốn xoay. Còn tôi – thằng út – thì mới lấy vợ, nhà còn đang trả góp.

Nhưng khi nhìn mái tóc bạc trắng, dáng lưng còng của bố, tôi không đành. Tôi cầm giấy nợ, ký tên nhận trả thay, rồi thu xếp đón ông về ở chung để tiện chăm sóc.

Một năm trôi qua, cuộc sống không hề dễ dàng. Tôi làm ngày làm đêm để trả nợ, nhiều khi cơm chỉ có dĩa rau muống luộc. Vợ tôi cũng phải bỏ bớt mua sắm, thậm chí bán cả chiếc xe tay ga mới mua. Đổi lại, tôi thấy nụ cười hiếm hoi trên gương mặt bố khi được sum vầy cùng con cháu.

Đúng ngày tròn một năm kể từ hôm tôi ký giấy nợ, bố gọi tôi vào phòng, bảo ngồi xuống. Ông lấy từ ngăn kéo ra một tờ giấy A4 gấp làm đôi, đặt ngay ngắn trước mặt tôi.

– Con đọc đi.

Tôi mở ra… và sững sờ.

Không phải giấy nợ. Cũng không phải giấy cảm ơn. Mà là bản di chúc – trong đó ghi rõ toàn bộ căn nhà 3 tầng giữa phố, cùng mảnh đất hơn 300m² ở trung tâm thị trấn, đều để lại cho tôi.

Tôi ngước lên, chưa kịp nói gì thì bố mỉm cười:

– Suốt đời bố chỉ muốn biết… lúc khó khăn, ai mới thật lòng với mình.

Lúc đó, tôi vừa xúc động, vừa cay mắt. Và cũng chính giây phút ấy, tôi nghe tiếng bước chân ngoài cửa – là anh cả và anh hai. Ánh mắt họ dán chặt vào tờ giấy di chúc trên tay tôi, mặt biến sắc…

Nhiều năm sau, người con út làm ăn khấm khá, gia đình yên ấm hạnh phúc. Ngày giỗ bố, anh về thắp nén hương, đứng trước di ảnh mà lòng bồi hồi. Hai người anh, khi biết chuyện bố từng cho em một khoản tiền, cũng có chút chạnh lòng, nhưng rồi chẳng ai dám trách. Họ hiểu, những năm tháng bố còn khỏe, bản thân đã từng mải lo cuộc sống riêng, ít khi ngó ngàng, quan tâm.

Con cái đôi khi quên mất rằng cha mẹ khi già yếu không chỉ cần miếng cơm manh áo, mà còn cần nhất là sự có mặt, sự sẻ chia của các con. Cả một đời họ đã âm thầm chăm sóc, nuôi nấng con cái, chẳng bao giờ kể công, chỉ mong đến lúc cuối đời vẫn thấy con bên cạnh.

Tài sản mà bố để lại ấy, suy cho cùng, không chỉ là sự ưu ái, mà còn là phần thưởng cho đứa con đã luôn ở bên cha lúc khó khăn nhất. Bởi có những món quà không chỉ là tiền bạc, mà là cả một đời yêu thương, lặng lẽ gói ghém trong bàn tay cha.

Và có lẽ, ở đời này, ai chịu thiệt thòi, vất vả để giữ trọn chữ hiếu, người đó mới thật sự là người có phúc và sẽ luôn có phần.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/bo-dua-giay-no-900-trieu-dong-cho-3-con-trai-nho-tra-giup-nhung-ai-cung-tu-choi-chi-rieng-con-ut-d316097.html