Không chồng.
Không nhà cửa tử tế.
Không ai đứng ra thừa nhận đứa bé.
Người ta nhìn cô bằng ánh mắt thương hại xen khinh bỉ.
“Đàn bà không giữ nổi bố đứa nhỏ.”
“Chắc nó cũng chẳng tử tế gì nên người ta bỏ.”
“Con trai lớn lên chắc cũng y chang.”
Mai nghe hết. Nhẫn nhịn hết.
Chỉ có bé Bin, đôi mắt trong veo, là lý do duy nhất giúp cô đứng vững giữa bão táp lời đời.
Hôm ấy, trời đang nắng bỗng đổ mưa rào. Mai đang thu quần áo thì tiếng động cơ ô tô vang lên trước cổng. Cả xóm đổ ra xem — bởi trong cái làng nghèo này, hiếm khi thấy một chiếc xe sang bóng loáng như thế dừng lại.
Cửa xe mở.
Huy bước xuống — người đàn ông mà Mai không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại.
Anh mặc sơ mi trắng, chiếc đồng hồ kim loại ánh lên dưới mưa, trông chẳng khác nào một con người hoàn toàn mới so với anh kỹ sư nghèo năm xưa.
Cả làng xì xào:
“Ờ kìa, đẹp trai thế mà bỏ nó?”
“Đến đón con mà không nhận mẹ à?”
“Hay đến đòi thằng bé?”
Mai ôm chặt Bin, tim đập thình thịch.
Huy dừng trước hiên, giọng trầm nhưng đầy quyết liệt:
“Mai… chúng ta cần nói chuyện.”
Mai lạnh lùng đáp:
“Tôi không còn gì để nói với anh nữa.”
Nhưng ánh mắt Huy lại dừng ở Bin — đứa trẻ có đôi mắt giống anh đến kỳ lạ.
“Con trai…”
Bin nép chặt vào mẹ.
Mai gắt lên, gần như muốn bật khóc:
“Anh im đi. Cả đời này nó chỉ có tôi là cha mẹ!”
Hàng xóm nhao nhao như thể thêm dầu vào lửa:
“Giờ mới đòi nhận à?”
“Giàu rồi thì quay lại đấy!”
Huy bỗng xoay người, nhìn thẳng vào đám đông.
Và anh nói câu khiến cả xóm chết lặng:
“Tôi đến để xin lỗi Mai… và để tuyên bố: Năm mảnh đất mặt đường ở trung tâm, đang đứng tên tôi — đều là tài sản của mẹ con cô ấy.”
Không ai còn thở mạnh.
Mai đứng sững, gần như không hiểu nổi chuyện gì.
Huy rút từ cặp ra xấp sổ đỏ, vẫn còn nguyên niêm phong.
“Mười năm trước, gia đình tôi ép tôi đi nước ngoài ngay lập tức. Tôi không thể đưa Mai theo. Không thể giải thích. Họ bắt tôi ký thỏa thuận cắt mọi liên lạc… nếu không, họ sẽ phá hủy sự nghiệp của tôi và làm hại mẹ tôi.”
Mưa vẫn rơi, nhưng không còn ai động đậy hay xì xào nữa.
Huy nhìn Mai, giọng nghẹn đi:
“Anh vẫn giữ lời… Anh để lại năm mảnh đất này nhờ bạn thân giữ hộ. Chỉ chờ ngày có thể quay về tìm mẹ con em.”
Mai run lên:
“Anh… nói thật chứ?”
Huy gật đầu, mắt đỏ hoe.
“Anh mạnh rồi. Không ai có thể cấm anh chăm sóc hai mẹ con nữa.”
Một lớp uất nghẹn trong Mai như vỡ òa. Mười năm tủi hờn, mười năm bị chà đạp, mười năm nuốt nước mắt vì con… tất cả như tràn ngược trở lại.
Huy quay ra phía làng, từng chữ rắn rỏi:
“Từ nay, ai xúc phạm mẹ con cô ấy… chính là xúc phạm gia đình tôi.”
Không ai còn dám nhìn thẳng vào Mai.
Bin kéo áo mẹ, thì thầm:
“Mẹ ơi… chú đẹp trai là ai vậy?”
Mai chưa kịp trả lời thì Huy đã quỳ xuống, hai tay run rẩy đưa về phía con:
“Ba đây… Ba xin lỗi vì đã đến muộn mười năm.”
Bin nhìn sang Mai. Cô gật đầu thật nhẹ.
Cậu bé rụt rè chạm tay vào Huy:
“Ba… thật ạ?”
Huy bật khóc.
Cả làng Tân Phúc im phăng phắc.
Mai lau nước mắt, giọng thấp nhưng đầy kiêu hãnh:
“Nếu anh đã quay về… vậy thì từ nay, chúng ta làm lại.”
Chiếc xe sang vẫn đỗ trước sân nhà cấp bốn cũ kỹ. Nhưng lần này, chẳng ai dám cười.
Bởi họ biết — họ vừa chứng kiến một cú lật đời mà chẳng ai ngờ tới.
LỜI NHẮN NHÂN VĂN Ở CUỐI CÂU CHUYỆN
Trong cuộc đời, có những sự thật không ai nhìn thấy, có những nỗi đau không ai hiểu hết.
Đừng vội phán xét người khác chỉ vì những gì ta thấy trên bề mặt.
Bởi đôi khi, chỉ một lời ác ý cũng có thể đẩy một người yếu đuối vào tuyệt vọng.
Và chỉ một chút tử tế thôi — cũng đủ thay đổi cả cuộc đời của họ.
Hãy chọn lòng nhân ái trước khi chọn lời cay nghiệt.
Vì biết đâu, ngày mai chính ta là người cần đến sự bao dung ấy.