Từ lâu nay, sống biết điều và hiểu chuyện luôn là một đức tính tốt đáng được trân trọng, nhưng từ bao giờ như vậy lại bị xem là yếu đuối, nhu nhược. Trong xã hội ngày càng hiện đại, khi tư tưởng của con người ngày một thoáng hơn , thì họ có lối sống độc lập và ít bị phụ thuộc, điều đó làm người ta trở nên mạnh mẽ, dám nói dám làm. Tuy nhiên, sự mạnh mẽ này đang bị hiểu sai lệch khiến tính cách con người trở nên bốc đồng từ lúc nào mà chính họ cũng không hay. Trong mắt những người này thì lối sống nhẫn nhịn là một sự ngốc nghếch, họ mặc định như vậy chính là tự rước thiệt vào thân. Nhưng thực tế có phải như vậy không?
Thế nào là sống hiểu chuyện?
Hiểu chuyện là đức tính của con người, thể hiện sự khoan dung, vị tha và mềm mỏng với mọi người. Những người này thường rất có trách nhiệm trong cuộc sống.
Tuy nhiên giới trẻ hiện nay đang hiểu sai về khái niệm này. Họ nghĩ rằng trong điều kiện hiện tại, không nhiều người đàn ông hay phụ nữ bị phụ thuộc vào vợ hoặc chồng của họ nên không cần thiết phải sống nhẫn nhịn. Đây là một suy nghĩ cực kì sai lầm, vì hiểu chuyện không bao giờ làm hạ thấp giá trị của bạn mà ngược lại còn khiến bạn nâng cao phẩm giá của mình. Vì sao tôi phải đề cập đến khái niệm này, bởi vì với lối sống nhanh sống vội thì chúng ta thường chỉ mải miết hướng về phía trước mà không nhìn lại những gì xảy ra xung quanh cuộc sống của mình.
Cuộc sống cần những con người hiểu chuyện:
Là con người, nhất là các bạn nữ muốn có cuộc sống hạnh phúc thì hiểu chuyện là một trong những đức tính cần thiết. Người xưa nói rằng: “Kiến quốc quân dân, giáo học vi tiên” (Dựng nước quản dân, dạy học làm đầu). Một đất nước muốn có công dân tốt thì phải có nền giáo dục tốt, mà giáo dục gia đình là nền tảng của tất cả mọi giáo dục, cũng là sự giáo dục sơ khởi nhất. Đặc biệt, giáo dục của người mẹ là tối quan trọng. Thế nhưng, muốn có mẹ hiền thì phải có nàng dâu hiền lành, lương thiện. Nàng dâu hiền lương xuất thân từ người phụ nữ đã tiếp nhận qua giáo dục luân lý. Thế nên, phụ nữ là ngọn nguồn của cả thế giới. Nếu như nước đầu nguồn không bị ô nhiễm thì cả dòng nước sẽ tự nhiên thanh khiết. Vì vậy, người xưa cho rằng cái gốc của thiên hạ là ở quốc gia, cái gốc của quốc gia là ở gia đình, cái gốc của gia đình là ở con người. Mà người phụ nữ là cái gốc sinh ra bậc hiền tài, thế nên phụ nữ có vai trò vô cùng quan trọng. Chốn khuê môn là nơi Thánh Hiền chào đời. Sự giáo dục của người mẹ là cái gốc của thái bình trong thiên hạ.
Vào thời nhà Chu, đức hạnh của ba bà Tam Thái (Thái Khương, Thái Nhậm và Thái Tự) sáng ngời cổ kim, đáng bậc mẫu nghi thiên hạ, là tấm gương cho hàng nữ nhân trong thiên hạ noi theo.
Mạnh Mẫu ba lần dời nhà đã nuôi dưỡng ra vị Á Thánh của nhà Nho là Mạnh Phu Tử.
Vào thời Tam Quốc, phu nhân của Gia Cát Lượng dùng tài đức của mình phò tá chồng. Tài năng của bà tuyệt chẳng kém Gia Cát Lượng, thậm chí còn vượt hơn chồng, nhưng bà vẫn một lòng an giữ bổn phận, phò tá trượng phu.
Đến đời Đường Thái Tông có Trưởng Tôn Hoàng Hậu đức hạnh vẹn toàn, khéo léo khuyên ngăn can gián, lấy thiên hạ làm trọng, cũng là một người vợ hiền hiếm có khó gặp
Thời cận đại, bậc Đại Đức trong nhà Phật là Pháp sư Ấn Quang từng nói: “Quyền trị quốc bình thiên hạ, hàng nữ nhân nắm hơn quá nửa”. Lại nói: “Dạy con là cái gốc của bình trị thiên hạ, mà dạy con gái còn càng thiết yếu hơn. Thiên hạ sở dĩ thiếu bậc Hiền nhân là vì thế gian thiếu đi hiền mẫu. Có phụ nữ hiền đức thì mới có hiền thê, hiền mẫu. Có hiền thê, hiền mẫu mà chồng và con của họ chẳng phải là bậc Hiền nhân thì đó là điều hiếm lạ thay. Nếu muốn cứu lấy thế đạo, cải chính nhân tâm thì nên nỗ lực vào vai trò ấy”.
Vào cuối thời Thanh, đầu thời Dân Quốc, nhà giáo dục Nữ Đức, tiên sinh Vương Phụng Nghi nói rằng: “Phụ nữ là ngọn nguồn của thế giới”. Học giả nổi tiếng thời cận đại là tiên sinh Cô Hồng Minh trong chương “Phụ Nữ Trung Quốc” của sách “Tinh Thần Người Trung Quốc” cũng nói rằng: “Phụ nữ của một dân tộc chính là những đóa hoa thể hiện sự văn minh của dân tộc đó, là những bông hoa thể hiện sự văn minh của đất nước đó”.
Có thể thấy rằng đức hạnh của người phụ nữ có quan hệ vô cùng to lớn đến sự hưng suy của một xã hội.Nếu như phụ nữ trong xã hội đều là những bậc thiện lương, hiền thục thì xã hội đó nhất định được tường hòa, thái bình. Vì vậy, giáo dục Nữ Đức là suối nguồn của hạnh phúc nhân loại, là sự then chốt của quốc gia an định, là nền tảng của xã hội hài hòa.
(Trích Nữ Đức)
Tại sao ngày nay phụ nữ dần mất đi “Nữ đức”?
Bản thân tác giả bài viết cũng chưa thể thực hiện hoàn toàn những lời dạy của Thánh Hiền, tuy nhiên mình đang cố gắng khắc phục tính xấu từng ngày. Do ảnh hưởng của môi trường sống, thêm vào sự du nhập của văn hóa phương Tây, phụ nữ ngày nay chạy theo lối sống độc lập và có phần bất cần. Mình rất ủng hộ việc phụ nữ độc lập và có cuộc sống của riêng mình, nhưng cũng không vì thế mà chúng ta lại đánh mất đi những phẩm chất quý giá của mẹ ta ngày xưa, đó là sự bao dung nhẫn nhịn. Vì sao phải nhẫn nhịn bao dung? Đơn giản là vì hạnh phúc! Người càng hướng đến hạnh phúc thì sẽ tự ý thức vun bồi những phẩm hạnh ấy. Bản thân mình hiện tại độc thân nhưng luôn khâm phục sức chịu đựng của những người có gia đình. Chịu chính là nhẫn, đựng là dung chứa, ắt hẳn bên trong những người mẹ phải là biển cả mới có thể chứa đựng những thứ từ nhỏ nhặt đến lớn lao như vậy. Và đối với mình, sự độc lập tự do không chỉ ở mặt tài chính mà ngay trong từng suy nghĩ hành động, thêm nữa là những thứ mình có thể mang đến cho cuộc đời. Bản thân là một người con gái, mình thấy lí do mà con gái ngày nay dần mất đi Nữ đức chính là học tập theo lối sống phóng khoáng từ phương Tây và cho rằng đó là văn minh, trái ngược với sự “cổ hũ” truyền thống từ bao đời nay. Bất cứ mỗi hành động họ thực hiện đều nhân danh tự do, bình đẳng. Vậy đó có thực sự là tự do, là bình đẳng?
Vì sao những người hiểu chuyện thường hay chịu thiệt về mình?
Đơn giản vì họ quá biết điều, họ luôn lo nghĩ cho người khác nên sẽ giành phần thiệt về mình. Đối với mình, những người như vậy thật mạnh mẽ và cao thượng. Ngày nay, khái niệm “mạnh mẽ” thường bị hiểu sai, người ta cho rằng mạnh mẽ là dám đứng lên đấu tranh bất chấp tất cả. Vâng! Sự đấu tranh cũng là một biểu hiện của mạnh mẽ nhưng nó chỉ là 3 phần bề nổi.
Còn kẻ mạnh thật sự phải là kẻ “ngồi ở vị trí không ai ngồi được”. Sống hy sinh có thể khiến người khác thấy ta mềm yếu, nhưng chính nhờ sự yếu mềm ấy mà hạnh phúc gia đình được duy trì. Một người vợ hiểu chuyện là người không đòi hỏi mong cầu chồng đem hạnh phúc cho mình, mà chính mình tự tạo ra hạnh phúc và mang nó đến cho chồng cùng những người xung quanh. Một người chồng hiểu chuyện không phải người đợi vợ săn sóc từ a đến z mà là người tự chăm lo cho bản thân và chu đáo cho vợ con.
Người mẹ hiểu chuyện là người mẹ không la mắng con trước mặt người ngoài, cũng không bao che lỗi của con, thay vào đó là thẳng thắn chỉ ra khuyết điểm của con khi không có người lạ và để con tự nhìn nhận lỗi lầm. Người con hiểu chuyện không bao giờ đợi cha mẹ đem đến tình yêu thương mà chính là người mang tình yêu thương đến cha mẹ, làm cha mẹ yên tâm về mình.
Người bạn hiểu chuyện không là người bênh vực bạn mù quáng mà thay vào đó biết cách chỉ ra lỗi sai, giúp bạn tốt lên. Phụ nữ hiểu chuyện sẽ không dựa dẫm vào đàn ông, ngược lại là động lực giúp người đàn ông của mình thành công. Người sống hiểu chuyện đôi khi rước nhiều phiền phức vào thân vì họ phải lao tâm hơn người khác, nhưng ngược lại họ được nhiều người nể trọng.
Người hiểu chuyện luôn sống thanh thản:
Bản thân mình không dám tự nhận là người cao thượng, nhưng mình được người yêu nhận xét là sống hiểu chuyện và biết đối nhân xử thế, anh không chỉ nói với mình mà còn nói trước mặt người khác, đó là điều mình luôn biết ơn anh, vì anh đã nhận ra giá trị của mình.
Cuộc sống là bản giao hưởng với đầy nốt thăng trầm, bản thân mỗi người là từng giai điệu , trách nhiệm của ta chính là làm sao để bản nhạc ấy thật hài hòa, mang đến âm hưởng dễ chịu, khiến người nghe biết chiêm nghiệm mới là một bản nhạc có ý nghĩa.
Khi làm cho cha mẹ, người yêu, bạn bè vui thì mình cảm thấy thật hạnh phúc dù chỉ bằng một câu nói, một cử chỉ ân cần hay một ánh mắt trìu mến. Trải qua vài chuyện, mình nhận ra sống biết điều là cảnh giới cao nhất của sự độc lập, vì bản thân có giá trị để trao đi, từ đó ta có thể làm chủ cuộc sống.
Khi có thể làm chủ được mọi thứ thì con người cảm thấy hạnh phúc, khi hạnh phúc thì tâm hồn ta luôn luôn được bình yên thanh thản!