Mẹ tôi hiền lành lắm, trước bà ngoại có nghề bán bánh cuốn gia truyền nên mẹ cũng theo nghề đó. Cả nhà tôi gần như là trông chờ vào những đồng tiền từ hàng bánh cuốn của mẹ.
Bố tôi làm công chức lương được bao nhiêu ông đãi bạn bè hết. Tính ông cực kì khó chịu, đi làm về là bắt vợ con phục vụ từ chén nước đến cái tăm. Sáng nào ông dậy cũng phải có sẵn ấm nước trà nóng ở trên bàn rồi. Mẹ bán hàng ăn sáng bận là vậy mà vẫn phải đổi món cho bố, không có chuyện sáng nào cũng bưng đĩa bánh cuốn vào thì ông mắng cho sấp mặt.
Sống với nhau từng ấy năm nên mẹ tôi hiểu tính bố, từ cái áo, cái quần, đến đôi giày bố đi làm lúc nào cũng chỉ chu, là lượt.
Mẹ chăm sóc bố đến từng chân tơ kẽ tóc, mỗi lần ông chỉ cần cảm cúm thôi là bà cuống lên đi tìm thuốc còn rót cả cốc nước để sẵn đấy. Có lúc tôi thấy ông chẳng cầm lên mà gọi mẹ:
“Nước với thuốc của tôi đâu”.
Mẹ đang đun nồi cháo dưới bếp vẫn phải tất tả chạy đưa thuốc đưa nước cho bố. Có lần ông bị đau ruột thừa phải vào viện mổ, mẹ túc trực chăm sóc, nâng đỡ từng tí một.
Ảnh minh họa: Nguồn Pantip.com
Hôm bố về nhà vẫn chưa được ăn cơm chỉ húp nước cháo suông thôi nhưng ông ném cả cái bát xuống nền:
“Cháo gì mà nhạt nhẽo, ít cũng phải hầm con chim bồ câu vào chứ”.
Mẹ lại lúi húi dọn dẹp, chiều bà tìm mua bằng được con chim câu về lọc thịt, băm nhỏ rồi nấu cháo cho bố. Nhiều khi tôi thấy mẹ chăm chồng còn chu đáo hơn là chăm con cái vậy.
Chị em tôi lớn lên cũng giúp đỡ mẹ những việc lặt vặt như nấu cơm, rửa bát. Nhưng mẹ đâu có được nhàn nhã hơn vì bố lúc nào cũng yêu sách hết chuyện này đến chuyện khác, chẳng bao giờ để bà được yên.
Trước kia hiếm khi thấy mẹ ốm lắm, thỉnh thoảng kêu đau đầu lại tự mua thuốc uống chứ chưa bao giờ bố hỏi thăm mẹ được 1 câu tử tế.
Từ lúc hai chị em tôi đi lấy chồng, bố nghỉ hưu nên càng khó tính hơn chỉ biết đòi hỏi cho bản thân mà không nghĩ cho vợ con. Vừa rồi mẹ bị tai biến phải nằm viện điều trị cả tháng trời. Thời gian đó không ai ở nhà cơm nước khiến ông cáu loạn lên.
Mẹ đi chữa bệnh mà bố không hề vào thăm 1 lần lấy lý do đi lại xa xôi. Hôm tôi sang lấy thêm ít quần áo cho mẹ, bố chẳng hỏi được 1 câu nào tử tế mà cằn nhằn:
“Tự nhiên thì lăn ra ốm, nhà như cái nhà hoang”.
Nếu không phải bố mình chắc tôi cho một trận rồi. Nghĩ mà thương mẹ, cả đời hi sinh vì chồng con cuối cùng đổi lại được gì? Chồng ốm thì tất tả ngược xuôi lo thuốc men, cơm bưng nước rót, thế mà lúc bà nằm liệt đó chẳng thấy bóng dáng ông đâu.
Sao phụ nữ vất vả vì chồng vì con mà đàn ông lại thờ ơ vô tâm đến vậy nhỉ? Như bố tôi chẳng hạn, ông quen thói được chăm sóc tận răng, coi đó là nghĩa vụ của vợ và mình chỉ tận hưởng. Còn lúc vợ con ốm đau bệnh tật thì thân ai người ấy lo.
Ảnh minh họa: Nguồn tvmag.drama
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/tam-su-cua-vo/luc-bo-toi-om-me-mua-tung-vien-thuoc-khi-ba-liet-giuong-khong-thay-bong-dang-ong-dau
- Sinh con xong, tôi thú nhận rằng đây không phải con anh nhưng chồng buồn bã mong giữ bí mật
- Mẹ chồng xin lỗi con dâu. Nghe thì ngược đời, nhưng không dưới 3 lần tôi phải xin lỗi nó vì cư xử sai.
- Bán nhà giúp đỡ anh vợ vỡ nợ, chúng tôi nhận lại 1 chiếc hộp giấy và lá thư tay. Tò mò mở ra xem thì 2 vợ chồng run rẩy đứng không vững…
Cùng chủ đề
Con dâu và con trai đồng lòng đuổi mẹ già 75 tuổ;/i ra khỏi nhà khi nghe đất tổ tiên chuẩn bị được đền bù 10 tỷ, nào ngờ 1 tháng sau ông trưởng thôn dẫn theo công an đến nhà thông báo..
Bà Cúc, 75 tuổi, sống cùng vợ chồng con trai là anh Hưng và con dâu tên Mai tại căn nhà cấp 4 nằm trên mảnh đất tổ tiên để lại bao đời ở vùng ven thành phố. Cuộc sống vốn yên ổn cho đến ngày làng có thông báo: Dự án quy hoạch mở
Trước khi bố vợ hấp hối thì ông gọi đến đưa cho tôi cả nửa tỷ rồi dặn phải GIẤU KÍN, dù tôi và vợ đã ly hôn
Trong căn phòng bệnh trắng toát, ông nằm nghiêng, giọng khàn đục, yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn sáng rực và kiên nghị.
Cô gái nghèo chỉ mang giỏ hoa quả tới nhà bạn trai ra mắt, ai ngờ bị mẹ bạn trai tỏ thái độ
Hà sinh ra ở một vùng quê nghèo ven sông. Cha mất sớm, mẹ tảo tần sớm khuya nuôi hai chị em khôn lớn. Tuổi thơ thiếu thốn khiến Hà sớm học cách sống tiết kiệm, tự lập và biết trân trọng những điều nhỏ bé quanh mình.
Người đàn ông chở xe rau muống bị chiếc xe ô tô tông vào ng:ã ra đường, lái xe bước xuống nói: “Mớ rau cho l:ợn này bao tiền nói luôn đi”
Sáng tinh mơ, chồng tôi chất đầy xe rau muống non xanh, chở ra chợ bán. Từng bó rau là cả vốn liếng, công sức những đêm thức khuya, những buổi sớm ướt sương.
Ngày cưới, chú chó thân thiết bỗng lao tới vừa s:ủa vừa c:ắn chú rể và sự thật khiến cô dâu kh:óc ngh:ẹn
Đám cưới của tôi và Minh được tổ chức ở sân vườn giữa trung tâm thành phố – sang trọng, lộng lẫy, và… hoàn hảo đến từng chi tiết.
Nhà chồng cho đất, nhà đ:ẻ cho 2 t:ỷ xây nhà, xây xong bố mẹ chồng gọi luôn người đến b:án, không ngờ lại dính cái b:ẫy…
Ngày tôi cưới, ai cũng bảo tôi là người phụ nữ có phúc. Nhà chồng khá giả, bố mẹ chồng lại thương con trai, sẵn lòng tặng cho một mảnh đất gần mặt đường lớn làm của hồi môn. Bố mẹ tôi – tuy chẳng dư dả – vẫn gom hết tiền tiết kiệm, rồi bán đi một mảnh vườn quê, trao cho tôi 2 tỷ để xây tổ ấm mới.