Hứa cho 10 chỉ vàng làm của hồi môn, giá vàng vừa tăng, mẹ chồng tôi đã lậ:t mặt phủ:i tay. Tuy vậy…

Tôi im lặng, không cãi vã, không khóc lóc. Nhưng tôi không quên. Tôi bắt đầu chuẩn bị một kế hoạch — không phải để trả thù, mà để cho bà thấy lòng chân thành vẫn còn giá trị.

Ngày cưới tôi, mẹ chồng oang oang giữa bàn tiệc:

“Con dâu tôi ngoan hiền, chịu thương chịu khó. Nhà tôi hứa cho 10 chỉ vàng làm của hồi môn, để nó có vốn sau này!”

Cả họ hàng vỗ tay rần rần, ai cũng trầm trồ. Tôi nghe vậy cũng mát lòng mát dạ, nghĩ bụng mình may mắn.

Thế nhưng, đời không như mơ.

Vài tháng sau cưới, giá vàng bỗng tăng chóng mặt. Tôi dè dặt nhắc khéo:

“Mẹ ơi, hồi đám cưới mẹ có hứa cho con 10 chỉ vàng, giờ mình tính sao ạ?”

Mặt mẹ chồng tôi biến sắc, liếc tôi một cái sắc như d: a: o cạo:

“Ờ, chuyện đó… Mẹ nhớ hồi đó chỉ nói miệng thôi mà? Của hồi môn gì đâu, tự các con lo lấy. Vàng bây giờ mắc lắm, mẹ còn đang khó khăn đây này!”

Tôi cứng họng. Nhưng tôi không khóc lóc. Tôi coi như mẹ chưa từng hứa cho số vàng ấy…

Tôi bắt đầu chuẩn bị kế hoạch của mình…

Thay vì giận dỗi, để bụng – Tôi chọn một cách đối xử khác với mẹ chồng…

Tôi im lặng, không cãi vã, không khóc lóc. Nhưng tôi không quên. Tôi bắt đầu chuẩn bị một kế hoạch — không phải để trả thù, mà để cho bà thấy lòng chân thành vẫn còn giá trị.

Kế hoạch “vàng mười”

Tôi cùng chồng âm thầm tích cóp. Thay vì đối đầu, tôi chọn cách sống hết lòng: chăm sóc bà khi ốm đau, luôn chủ động chia sẻ chuyện nhà cửa, chuyện chi tiêu.

Chồng tôi ban đầu cũng giận, nhưng dần hiểu ra.

“Mình chứng minh bằng hành động,” tôi nói với anh.

Sau này, khi làm ăn tích cóp, có dư dả, tôi mua một chỉ vàng, gói cẩn thận, đặt vào hộp, kèm theo một lá thư viết tay:

“Con tặng mẹ một chỉ vàng. Có thể nó chẳng đáng là bao so với lời hứa cũ. Nhưng là chút tấm lòng. Con vẫn mong được coi mẹ là mẹ, và hy vọng một ngày mẹ sẽ coi con là con gái thật sự.”

Tối hôm ấy, bà lặng lẽ khóc.

Bà bắt đầu thay đổi. Không hẳn một sớm một chiều, nhưng dần dà, bà biết lắng nghe hơn, quan tâm tôi một cách chân thành hơn.

Vài tháng sau, trong một bữa cơm gia đình, bà đặt trước mặt tôi một chiếc hộp nhỏ:

“Mẹ trả lại con đủ 10 chỉ vàng. Không phải vì lời hứa cũ, mà vì con xứng đáng.”

Tôi rưng rưng.

Đôi khi, chiến thắng lớn nhất không phải là khiến người khác phải trả giá, mà là khiến họ thay đổi — bằng tình người.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/hua-cho-10-chi-vang-lam-cua-hoi-mon-gia-vang-vua-tang-me-chong-toi-da-lat-mat-phui-tay-tuy-vay-d280721.html