Đứa anh khoảng mười tuổi, gầy nhom, tóc cháy nắng vàng hoe. Đứa em gái chừng bảy, mặc chiếc váy cũ sờn vai, tay ôm chặt túi nylon đựng cơm thừa.
– Anh ơi, cơm này có mùi rồi… – con bé nhăn mặt.
– Không sao, mẹ ăn đỡ đói. Anh em mình lựa phần chưa hư rồi ăn sau.
Cậu bé cột túi cơm lại, xốc chiếc ba lô rách, nắm tay em băng qua đường, hướng về con hẻm tối.
Căn phòng trọ chưa đầy 10 mét vuông. Người phụ nữ ngoài ba mươi nằm bất động trên giường tre ọp ẹp. Khuôn mặt chị hốc hác, ánh mắt lờ đờ nhìn hai con.
– Mẹ ơi, tụi con có cơm rồi nè. Mẹ ráng ăn chút nha.
Chị cố gượng cười. Đôi môi khô nứt run run, nước mắt lăn dài xuống thái dương. Gần một năm trước, chị bị tai biến, nửa người liệt, không còn khả năng lao động. Cả nhà sống lay lắt nhờ ve chai và cơm thừa mà hai đứa nhỏ đi xin về.
Đêm đó, mưa tầm tã. Hai anh em co ro ôm nhau ngủ cạnh mẹ. Trong giấc mơ chập chờn, cậu bé thấy hình ảnh một người đàn ông mà mình chỉ nhớ lờ mờ. Ba – người đã bỏ đi khi cậu mới một tuổi. Ông ra nước ngoài lập nghiệp, mang theo hết số tiền dành dụm. Từ đó, mẹ chưa từng nhắc đến ông, còn cậu, chưa từng hỏi lại. Với cậu, ba chỉ là một cái bóng xa xôi, không thật.
Sáng hôm sau, trời vừa tạnh. Gió lạnh quất vào mặt. Hai đứa trẻ dắt nhau đến khu phố giàu để xin ăn. Trước cổng một tòa cao ốc đang chuẩn bị khai trương trung tâm thương mại, tiệc buffet bày sẵn: bánh mì bơ sữa, salad, xúc xích, súp kem ngô nóng hổi… Mùi thơm ngào ngạt tràn ra vỉa hè.
Hai đứa trẻ đứng im, nuốt nước bọt.
Một bảo vệ cau có:
– Đi chỗ khác chơi, đừng đứng đây!
Đứa em gái sợ hãi níu tay anh. Nhưng cậu bé không bỏ cuộc, cúi đầu lễ phép:
– Chú ơi, cho tụi con xin ít đồ ăn mang về cho mẹ con được không? Mẹ con bệnh nằm liệt, không đi được…
Người bảo vệ im lặng. Những vị khách sang trọng lướt qua, ánh mắt vô cảm. Nhưng lúc ấy, một người đàn ông trung niên mặc vest đen, tay cầm ly cà phê Starbucks, dừng lại.
Ông nhìn chăm chú hai đứa trẻ.
Mái tóc cháy nắng. Đôi mắt buồn sâu hun hút. Chiếc nốt ruồi nhỏ bên má trái… Trái tim ông như ngừng đập.
Không thể nhầm. Là thằng bé ấy. Là con gái út của ông.
Máu thịt của ông.
Mười năm trước, ông bỏ lại mẹ con họ, mang theo sự ích kỷ và cả những ảo vọng làm giàu. Từng đêm ở xứ người, ông không ít lần nghĩ đến vợ con. Nhưng nỗi mặc cảm và lòng kiêu hãnh ngăn ông quay về. Ông luôn tự nhủ: “Chắc họ vẫn sống tốt, không có mình có khi lại đỡ khổ…”
Giờ đây, hai đứa con ông đang đứng trước mặt… xin cơm thừa để cứu mẹ.
– Mẹ các con… bây giờ ở đâu? – giọng ông run lên.
Cậu bé lùi lại, nhìn ông lạ lẫm nhưng vẫn đáp:
– Mẹ con bị liệt, ở xóm trọ gần đây…
Ông quay đi, tim đập hỗn loạn. Nhân viên vội chạy đến gọi ông vào cắt băng khánh thành, nhưng ông khoát tay từ chối. Ly cà phê rơi xuống thùng rác, ông rút điện thoại.
Chỉ 20 phút sau, một chiếc xe cứu thương và đoàn trợ lý đến khu trọ. Người phụ nữ nằm trên giường bật khóc khi thấy ông. Gương mặt ấy… vẫn như ngày nào, chỉ khác đôi mắt nay đã đầy nếp nhăn và ân hận.
– Anh… tới làm gì… – chị thều thào, ánh nhìn pha lẫn xúc động và đau đớn.
Người đàn ông quỳ xuống sàn, nắm lấy tay chị, run rẩy:
– Anh sai rồi… Anh xin lỗi… Anh không xứng đáng làm chồng em, làm ba tụi nhỏ. Nhưng nếu em cho phép… hãy để anh bù đắp. Xin em… để anh chăm sóc ba mẹ con…
Người mẹ nhắm mắt, nước mắt lăn dài.
– Là… ba của các con đó… – chị nghẹn lời.
Hai đứa trẻ tròn xoe mắt. Từ bé, chúng chưa từng gọi ai là “ba”.
– Mẹ ơi… chú đó… là ba thiệt hả? – con bé lí nhí hỏi, mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông đang khóc.
Căn phòng trọ ẩm thấp hôm ấy vang lên tiếng nức nở của ba con người, tưởng đã mãi mãi lạc mất nhau.
Hôm đó, doanh nhân Nguyễn Thành Minh – người từng được mệnh danh “cá mập bất động sản” – tuyên bố rút lui khỏi thương trường, đưa vợ con về căn biệt thự triệu đô của mình, bắt đầu một hành trình hoàn toàn khác.
Bởi với ông, giàu có không phải là có bao nhiêu tiền. Mà là có bao nhiêu yêu thương mình còn giữ lại được, trước khi quá muộn.