Trời mưa tầm tã, phố xá lấm lem như một bức tranh lem nhem màu thời gian. Ông Lâm – người đàn ông ngoài sáu mươi, sống trong căn phòng trọ xập xệ bên rìa thành phố – đang đi bộ về sau buổi làm ca tối. Cái áo mưa mỏng dính chẳng đủ che chắn thân hình gầy guộc của ông, nhưng ông chẳng màng. Đã mấy chục năm bươn chải, mưa gió với ông chỉ là chuyện nhỏ.
Khi đi ngang qua con hẻm nhỏ, ông Lâm nghe thấy tiếng khóc. Tiếng khóc ấy không phải của trẻ con, mà là của một người phụ nữ. Ông nhìn quanh, rồi thấy một cô gái co ro trong góc tường, người run lẩy bẩy, mặt mũi bầm tím.
– Cô ơi, sao lại ở đây? – ông nhẹ giọng hỏi.Cô gái không trả lời, chỉ ôm lấy hai đầu gối, đầu cúi gằm. Ông Lâm lưỡng lự một lúc, rồi cởi áo mưa khoác lên vai cô.
– Thôi, trời mưa thế này, về chỗ tôi trú tạm một đêm đi. Không an toàn đâu.Cô gái ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, ngập nước. Như một con thú hoang bị thương, cô dè chừng nhưng rồi cũng gật đầu. Ông Lâm dẫn cô về căn phòng trọ nghèo nàn của mình – nơi chỉ vừa đủ để đặt một chiếc giường đơn, một chiếc bàn nhựa và một nồi cơm điện cũ.
– Tôi tên Lâm. Cô tên gì?
– Duyên… – cô đáp nhỏ.Ông không hỏi thêm. Đêm đó, ông nhường giường cho Duyên, còn mình nằm tạm dưới sàn. Trời vẫn mưa, nhưng trong lòng ông có chút ấm áp. Đã lâu lắm rồi ông mới thấy sự hiện diện của con người trong căn phòng này.
Sáng hôm sau, ông tỉnh dậy thì thấy căn phòng trống trơn. Không chỉ Duyên biến mất, mà cả ví tiền, điện thoại, đồng hồ cũ và chiếc xe đạp ông để ngoài hiên cũng không cánh mà bay.
Ông Lâm chết lặng.Ông không khóc. Chỉ lặng lẽ ngồi nhìn ra ngoài cửa, nơi ánh nắng đầu ngày chiếu vào cái khoảng trống lạnh lẽo của lòng tin bị phản bội. Ông từng làm bao nghề – từ bốc vác, rửa bát, bảo vệ – chỉ mong sống đủ qua ngày. Giờ mất cả những thứ quý giá nhất, ông chẳng còn gì.
Người trong xóm trọ bàn tán:– Biết ngay mà, gái xinh mà đêm hôm lại ngồi góc tường? Lừa chứ gì nữa!
– Ông Lâm già rồi còn mơ mộng, khổ thân…
Thời gian trôi, ông Lâm lại quay về nhịp sống cũ – cặm cụi, lặng lẽ, sống nhờ vài đồng công nhật. Vết thương lòng không ai thấy, nhưng nó rỉ máu từng đêm.
Một buổi tối cuối tháng, khi ông đang ngồi trước phòng, chợt có bóng người đứng trước mặt. Là một cô gái, mặc áo sơ mi trắng, tay ôm túi xách. Ông Lâm ngước lên… tim ông như bị bóp nghẹt.
Duyên.
– Ông… còn nhận ra cháu không?
Ông Lâm không nói gì. Cái nhìn của ông khiến Duyên chùn bước. Cô đặt túi xách xuống, từ từ ngồi xổm, cúi gằm mặt:
– Cháu xin lỗi. Cháu… không phải người xấu. Hôm đó cháu bị truy đuổi… tên chồng cũ cờ bạc, nợ nần, đánh đập cháu. Cháu bỏ trốn mà không có đồng nào. Lúc thấy ví tiền của ông… cháu đã định không lấy. Nhưng rồi cháu hoảng quá, cháu… cháu sai rồi…
Giọng Duyên nghẹn lại. Cô mở túi xách, lấy ra một chiếc ví, một chiếc đồng hồ, một bọc tiền và một chiếc điện thoại cũ.
– Đây là của ông… cháu giữ suốt mấy tháng qua. Cháu không tiêu gì cả. Hôm nay mới có cơ hội quay lại…
Ông Lâm im lặng rất lâu. Rồi ông đứng dậy, đi vào trong, mở cửa.
– Vào đi.
Duyên sững sờ. Cô lưỡng lự, rồi bước vào. Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ khác là căn phòng giờ lạnh lẽo hơn.
– Cháu… cháu có thể ở lại một đêm được không?
– Ừ, nhưng lần này tôi giữ ví. – ông Lâm nói khô khốc, nhưng ánh mắt ông đã dịu hơn.
Tối hôm đó, Duyên kể hết. Cô từng có một gia đình, từng yêu, từng hy vọng. Nhưng rồi bị phản bội, bị đánh đập, bị vứt ra đường với vết bầm tím cả thể xác lẫn tâm hồn. Sau đêm trốn thoát, cô gặp ông Lâm. Lúc lấy đồ của ông, cô đã khóc. Nhưng khi bình tâm lại, cô quyết định thay đổi. Cô đi làm ở quán ăn, dành dụm từng đồng, mong có ngày trả lại ông.
Ông Lâm nghe, không nói gì, chỉ gật đầu.
– Tôi không còn nhiều thời gian đâu – ông đột nhiên nói – Bác sĩ bảo có u gan, giai đoạn cuối. Nhưng tôi chẳng sợ. Chỉ tiếc là chưa làm được gì tốt cho đời.
Duyên rơi nước mắt.
– Không, ông đã cứu cháu. Nếu hôm đó ông không giúp, có lẽ cháu đã chết rét ngoài đường. Ông là người duy nhất nhìn cháu bằng ánh mắt tử tế.
Từ hôm đó, Duyên ở lại chăm sóc ông Lâm. Cô đưa ông đi khám lại, mua thuốc, nấu ăn, dọn dẹp. Hai con người – một già, một trẻ – gắn bó với nhau bằng sợi dây kỳ lạ: lòng tin đã từng vỡ, nhưng được vá lại bằng tình người.
Rồi một ngày, ông Lâm yếu hẳn. Bệnh tình tái phát, cơ thể ông gầy rộc, từng hơi thở như cạn dần. Duyên dìu ông ra ngồi trên chiếc ghế nhựa trước hiên, nơi có ánh nắng chiều muộn rải xuống như tấm lụa cuối ngày.
Ông Lâm nhìn cô gái đang lúi húi gọt trái cây, mắt ông mờ dần nhưng lòng lại sáng hơn bao giờ hết.
– Duyên này… – ông gọi khẽ.
– Dạ? – Cô ngẩng lên, mỉm cười.
– Cảm ơn cháu đã quay lại… Có người nói, lòng tốt thường nhận về tổn thương, nhưng nhờ cháu, bác biết… không phải lúc nào cũng vậy.
Duyên lặng thinh, mắt cô đỏ hoe.
– Nếu bác không còn… cháu đừng buồn. Cũng đừng bỏ dở giấc mơ nào của cháu nữa. Mình sống, là để xứng đáng với những người từng tin mình.
Duyên nắm tay ông, nghẹn giọng:
– Cháu không còn ai trên đời này ngoài bác… Bác là người đầu tiên nhìn thấy cháu không phải như một kẻ ăn trộm, không phải người bỏ đi… Mà là một con người.
Ông Lâm mỉm cười, ánh mắt dần khép lại. Ông nắm chặt tay cô như thể không muốn rời xa.
– Cháu có thể… gọi bác một tiếng… “cha”… được không?
Duyên gật đầu, nức nở:
– Cha… Cha ơi…
Giọt nước mắt của ông Lâm lăn nhẹ trên má. Đó là lần đầu tiên – cũng là lần cuối cùng – ông nghe ai đó gọi mình như thế. Tiếng gọi mà cả đời ông chưa từng có cơ hội được nghe từ đứa con ruột, người vợ cũ đã mang theo khi bỏ đi mấy chục năm trước.
Và rồi, trong cái chiều nhuộm vàng của lòng tin và sự tha thứ, ông Lâm lặng lẽ ra đi, tay vẫn nắm chặt tay Duyên.
Lễ tang ông đơn sơ, nhưng đầy ắp yêu thương. Duyên không để ai phải lo giúp gì. Cô đứng ra tổ chức, lau từng bức ảnh, khấn từng nén nhang, gói từng phần quà nhỏ phát cho người nghèo đến viếng, như cách ông từng chia chút lòng tử tế cho cô ngày xưa.
Trên bia mộ ông, cô khắc dòng chữ:
“Cha – người đã dạy tôi thế nào là lòng tin, dù cả đời chưa từng là ruột thịt. Ở nơi nào đó, cha hãy sống tiếp cuộc đời của người tử tế.”
Một năm sau, quán cơm nhỏ mang tên “Lâm” được mở ra nơi con hẻm cũ. Ở đó, người ta không chỉ đến ăn, mà đến để nghe Duyên kể chuyện về một ông lão từng cưu mang cô gái lạ giữa đêm mưa, rồi ra đi với một nụ cười mãn nguyện vì được gọi một tiếng… “cha”.
– Cháu không còn ai trên đời này ngoài bác… Bác là người đầu tiên nhìn thấy cháu không phải như một kẻ ăn trộm, không phải người bỏ đi… Mà là một con người.
Ông Lâm mỉm cười, ánh mắt dần khép lại. Ông nắm chặt tay cô như thể không muốn rời xa.
– Cháu có thể… gọi bác một tiếng… “cha”… được không?
Duyên gật đầu, nức nở:
– Cha… Cha ơi…
Giọt nước mắt của ông Lâm lăn nhẹ trên má. Đó là lần đầu tiên – cũng là lần cuối cùng – ông nghe ai đó gọi mình như thế. Tiếng gọi mà cả đời ông chưa từng có cơ hội được nghe từ đứa con ruột, người vợ cũ đã mang theo khi bỏ đi mấy chục năm trước.
Và rồi, trong cái chiều nhuộm vàng của lòng tin và sự tha thứ, ông Lâm lặng lẽ ra đi, tay vẫn nắm chặt tay Duyên.
Lễ tang ông đơn sơ, nhưng đầy ắp yêu thương. Duyên không để ai phải lo giúp gì. Cô đứng ra tổ chức, lau từng bức ảnh, khấn từng nén nhang, gói từng phần quà nhỏ phát cho người nghèo đến viếng, như cách ông từng chia chút lòng tử tế cho cô ngày xưa.
Trên bia mộ ông, cô khắc dòng chữ:
“Cha – người đã dạy tôi thế nào là lòng tin, dù cả đời chưa từng là ruột thịt. Ở nơi nào đó, cha hãy sống tiếp cuộc đời của người tử tế.”
Một năm sau, quán cơm nhỏ mang tên “Lâm” được mở ra nơi con hẻm cũ. Ở đó, người ta không chỉ đến ăn, mà đến để nghe Duyên kể chuyện về một ông lão từng cưu mang cô gái lạ giữa đêm mưa, rồi ra đi với một nụ cười mãn nguyện vì được gọi một tiếng… “cha”.