“Cô gái đeo vòng cổ của mẹ đi phỏng vấn, chủ tịch lặng người khi nhìn thấy chiếc vòng…”

Ngày hôm ấy, trời Hà Nội mưa nhẹ. Những giọt mưa như thấm vào làn da mỏng manh của Ly, khiến cô khẽ rùng mình. Trên tay là bộ hồ sơ xin việc được ép cẩn thận, còn trên cổ, một sợi dây chuyền ngọc trai, đã ngả màu theo thời gian – món quà duy nhất mẹ cô để lại trước khi qua đời.

Cô không rõ tại sao sáng nay lại muốn đeo nó. Có lẽ là để có cảm giác mẹ vẫn ở bên mình, tiếp thêm can đảm cho buổi phỏng vấn đầu tiên sau khi tốt nghiệp.

Công ty nơi cô đến phỏng vấn có cái tên mà ai cũng mơ ước: Tập đoàn Phong Hưng – một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất cả nước trong lĩnh vực công nghệ – bất động sản. Nhưng cô gái tỉnh lẻ như Ly biết rõ, mình chỉ là con số nhỏ bé giữa hàng trăm, hàng ngàn hồ sơ. Tuy vậy, cô vẫn muốn thử, không phải vì hi vọng cao sang, mà vì chính bản thân – một lần bước ra khỏi cái bóng nghèo nàn để dấn thân vào đời.

 

Ảnh minh họa

Phòng chờ đông kín, ánh đèn sáng lạnh phủ lên những gương mặt lo âu. Người ngồi cạnh cô mặc váy công sở chỉn chu, tay cầm túi hàng hiệu, cười nói rôm rả. Ly nhìn lại chiếc áo sơ mi đã bạc màu của mình, bất giác siết chặt hồ sơ.

“Ứng viên tiếp theo – Trần Ngọc Ly.”

Ly đứng bật dậy, tim đập thình thịch. Cô hít sâu, tay vô thức chạm vào mặt dây chuyền rồi bước vào phòng phỏng vấn.

Trong căn phòng rộng lớn, ba người ngồi sau chiếc bàn dài. Một người đàn ông tóc hoa râm, khuôn mặt nghiêm nghị, đang lật hồ sơ của cô. Một vị quản lý nhân sự nhìn cô qua cặp kính, trong khi người thứ ba – một người đàn ông cao lớn, ăn mặc giản dị nhưng toát lên khí chất lạ lùng – đang… nhìn chằm chằm vào cổ cô.

Ly chột dạ. Cô khẽ cúi đầu, che đi sợi dây chuyền, nhưng người đàn ông kia đột ngột đứng dậy. Ghế dịch ra sau phát ra tiếng kèn kẹt.

“Cô… chiếc vòng đó… cô lấy ở đâu?” – giọng ông ta run run.

Cả căn phòng nín lặng. Ly hoang mang nhìn ông, chưa kịp phản ứng thì ông đã bước tới, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can cô.

“Chiếc vòng này… là mẹ tôi để lại. Mẹ mất khi tôi 12 tuổi.” – Cô lí nhí đáp.

Người đàn ông lùi lại một bước, mặt tái mét. Ông quay đi, đưa tay lên che mắt, nhưng không ngăn được tiếng thở dốc.

Quản lý nhân sự vội đứng lên: “Xin lỗi cô Ly, chủ tịch Phong có lẽ… cần ra ngoài một lát.”

Chủ tịch Phong. Vậy là người đàn ông kia – người khiến cả căn phòng im bặt – chính là ông Phong, chủ tịch Tập đoàn Phong Hưng.

Ly sững sờ. Cô cúi đầu, gấp gáp xin lỗi và rời khỏi phòng, lòng rối bời. Cô không biết chuyện gì vừa xảy ra – chỉ thấy ánh mắt cuối cùng ông nhìn cô… chất chứa một điều gì đó rất xa xăm.

Ba ngày sau.

Ly không ngờ nhận được cuộc gọi từ chính thư ký của chủ tịch Phong, mời cô đến trụ sở để… gặp riêng ông.

Lần này, cô được dẫn lên tầng cao nhất – nơi văn phòng chủ tịch tọa lạc. Mọi thứ đều sang trọng đến choáng ngợp, trái ngược hoàn toàn với con đường đất nơi cô lớn lên.

Ông Phong ngồi đó, sau bàn làm việc lớn, ánh mắt dịu lại khi thấy cô. Nhưng lại là ánh mắt không giấu được sự day dứt.

“Cô Ly… tôi xin lỗi vì hành xử hôm đó. Chỉ là… tôi không ngờ sẽ gặp lại sợi dây đó, sau ngần ấy năm.”

Cô gật nhẹ, ngồi xuống theo lời mời. Lòng vừa hoang mang, vừa tò mò.

Ông Phong rút từ ngăn kéo một chiếc ảnh cũ. Trong ảnh là một cô gái trẻ – rất giống Ly – đang cười bên bờ hồ, trên cổ là chính sợi dây chuyền chiếc lá phong ấy.

“Đây là mẹ cô phải không?” – ông hỏi, giọng nghèn nghẹn.

Ly nhìn, sững sờ. Cô chưa từng thấy bức ảnh nào như vậy, nhưng đúng là mẹ cô – gương mặt ấy, nụ cười ấy, sợi dây chuyền ấy…

“Vâng… là mẹ tôi… tên bà là Trần Tuyết Mai.”

Ông Phong nhắm mắt, như cố ghìm một cơn sóng trong lòng. Rồi ông kể – bằng một giọng chậm rãi, đầy nỗi niềm:

30 năm trước, khi ông Phong còn là chàng sinh viên nghèo từ quê lên Hà Nội học đại học, ông đã gặp Tuyết Mai – một cô gái xinh đẹp, học giỏi, con nhà khá giả. Họ quen nhau khi cùng đi làm thêm ở tiệm sách cũ, và nhanh chóng nảy sinh tình cảm. Tuyết Mai là ánh sáng dịu dàng nhất trong quãng đời tuổi trẻ của ông – khi ông còn chưa là gì, chưa có gì trong tay.
Nhưng rồi định kiến xã hội và sự phản đối từ gia đình cô đã chia cắt họ. Bố mẹ Tuyết Mai không thể chấp nhận một chàng trai tỉnh lẻ nghèo khổ như ông.

Một đêm, ông bị ép rời xa Hà Nội, bị đuổi việc, cắt liên lạc. Khi trở lại, Mai đã rời đi – không để lại tin tức gì ngoài… chính chiếc vòng cổ ấy. Chiếc vòng mà ông từng tặng cô bằng số tiền dành dụm suốt mùa hè.

“Cô biết không…” – ông Phong nhìn cô, mắt rưng rưng – “Tôi đi khắp nơi tìm cô ấy. Nhưng rồi sự nghiệp cuốn tôi đi. Tôi lập gia đình khác. Nhưng chưa bao giờ quên… Mẹ cô… là tình yêu đầu, cũng là day dứt lớn nhất đời tôi.”

Không khí trong phòng như nghẹt lại. Ly không biết nên nói gì. Cô thấy tim mình nặng trĩu. Người đàn ông trước mặt cô – giàu có, quyền lực – giờ đây đang thổ lộ nỗi đau sâu kín nhất như một đứa trẻ đi lạc.

“Ly… nếu… nếu mẹ cháu là Tuyết Mai… thì…” – ông dừng lại, giọng lạc đi – “Cháu… có thể là… con gái tôi?”

Câu nói ấy như cú sét ngang tai.

Ly choáng váng. Cô đứng bật dậy, lùi lại, mặt trắng bệch. Làm sao có thể? Mẹ cô chưa từng nhắc đến. Chưa từng!

Cô ngồi thụp xuống ghế, tay ôm đầu. Hình ảnh mẹ hiện về – người phụ nữ đơn thân lam lũ, lặng lẽ nuôi cô khôn lớn, chưa từng trách móc ai. Chưa từng than vãn một lời. Và… cũng chưa từng tiết lộ cha cô là ai.

Ông Phong đứng dậy, đưa cho cô một phong bì.

“Đây là kết quả xét nghiệm ADN từ mẫu tóc cháu để lại trong hồ sơ. Xin lỗi vì đã làm điều đó khi chưa được phép. Nhưng… là thật. Cháu là con tôi.”

Sau hôm ấy, cuộc đời Ly thay đổi chóng mặt. Cô được nhận vào làm tại Tập đoàn, được ông Phong âm thầm giúp đỡ, sắp xếp mọi điều kiện tốt nhất. Nhưng cô không vội nhận lại ông là cha.

“Không phải vì cháu giận bác. Mà vì… cháu vẫn chưa biết gọi bác là gì cho đúng.”

Cô nói vậy, khiến ông Phong không khỏi chạnh lòng, nhưng ông tôn trọng. Ông lặng lẽ ở bên, âm thầm chăm sóc, không hề ép buộc.

Một ngày cuối thu, Ly về quê, mở lại chiếc hộp cũ của mẹ. Trong đó là những bức thư ố vàng, những dòng chữ viết tay run run.

“Con gái à, nếu một ngày con tìm được cha con, đừng trách ông ấy. Chúng ta từng yêu nhau thật lòng. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng cho ta lựa chọn…”

Ly bật khóc.

Hai tháng sau, cô trở lại văn phòng chủ tịch. Trên cổ, vẫn là chiếc vòng chiếc lá phong ấy.

“Bác Phong…” – cô gọi.

Ông ngẩng đầu.

“Cháu… muốn gọi bác là bố. Mẹ cháu chắc cũng sẽ mỉm cười ở nơi xa.”

Nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt người đàn ông đã đi qua bao sóng gió thương trường. Ông bước tới, ôm chầm lấy cô gái nhỏ – đứa con gái thất lạc của đời mình.Chiếc vòng cổ năm xưa tưởng chừng chỉ còn là kỷ vật, lại trở thành nhịp cầu nối giữa hai thế hệ, một tình yêu dang dở và một cuộc đoàn tụ muộn màng. Cuộc đời đôi khi khắc nghiệt, nhưng cũng có những ngã rẽ đầy nhiệm màu – khi những vết thương cũ trở thành cơ hội để chữa lành.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/co-gai-deo-vong-co-cua-me-di-phong-van-chu-tich-lang-nguoi-khi-nhin-thay-chiec-vong-d277773.html