Trong căn phòng bệnh trắng toát, ông nằm nghiêng, giọng khàn yếu nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh. Ông đưa cho tôi một túi nylon đen, bên trong nặng trĩu, kèm theo một phong bì dán kín, trên ghi rõ:
“Chỉ mở sau khi bố mất.”
Ông nắm tay tôi, nói khẽ:
“Giữ kín… đừng để ai biết.”
Tôi gật đầu, không hỏi thêm.
Ngày ông mất, cả nhà tất bật lo tang lễ. Vợ cũ tôi cũng về, đứng cạnh chồng mới mà chỉ tay chỉ việc, thái độ xa cách. Tôi im lặng, chỉ làm phần mình.
Đến khi mọi nghi thức xong xuôi, tôi lặng lẽ ra góc vắng, mở phong bì. Bên trong là một lá thư viết nguệch ngoạc:
“Con rể, bố biết ngày xưa con bị con gái bố bỏ, nhưng con không hề oán trách. Bố cũng biết con từng âm thầm giúp bố trả nợ một khoản lớn. Ngày xưa, lúc xây nhà, từng trả giúp bố một phần nợ. Giờ con với con gái bố không còn là vợ chồng, nhưng ơn nghĩa vẫn là ơn nghĩa và nên nhận lại. Nhưng túi nylon kia toàn tiền âm phủ, chỉ để đánh lạc hướng nếu ai tò mò mở sớm. Số tiền thật bố cất trong ngăn kéo bàn làm việc ở phòng ông, chìa khóa giấu dưới đáy hộp thuốc màu xanh trên kệ tủ. Hãy lấy trước khi người khác phát hiện.”
Tôi thoáng sững người. Bao nhiêu ký ức về quãng thời gian còn là rể ùa về — những buổi tối chạy xe hơn chục cây số chở gạch, những ngày đi phụ hồ kiếm thêm tiền trả giúp khoản nợ xây nhà cho bố vợ… Tất cả như vừa xảy ra hôm qua.
Tôi cất thư, rồi quay vào nhà, nói với vài người thân:
“Để tôi thu dọn đồ của bố, gọn gàng rồi gửi lại cho gia đình.”
Họ gật đầu, chẳng mảy may nghi ngờ. Tôi vào phòng, tìm hộp thuốc xanh, lấy chìa khóa, mở ngăn kéo. Một hộp sắt nhỏ hiện ra, bên trong là những cọc tiền mới cứng, xếp ngay ngắn, còn nguyên băng niêm.
Tôi bình tĩnh cho tất cả vào balo, khóa lại.
Ra phòng khách, vợ cũ liếc tôi, mỉa mai:
“Anh vẫn nghèo rớt mồng tơi, không biết bố tôi gọi anh đến làm gì…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, đáp chậm rãi:
“Bố gọi tôi… để giao cho tôi thứ ông thật sự trân quý.
Còn cái túi kia… các người cứ giữ mà xài.”
Nói rồi, tôi đeo balo, bước ra cửa. Sau lưng, tiếng xé túi, tiếng kêu thất thanh khi phát hiện bên trong toàn tiền vàng mã vang khắp nhà. Tôi không quay lại — chỉ đi thẳng, lần này ngẩng cao đầu hơn bao giờ hết.
….
Vài hôm sau, vợ cũ biết chuyện. Ban đầu, cô ấy không vui, cho rằng bố mình không cần phải làm thế. Nhưng rồi nghĩ lại, cô chậm rãi nói với tôi qua điện thoại:
— Dù sao… ngày trước anh cũng đã đối xử tốt với gia đình em. Có lẽ bố làm vậy cũng đúng.
Giọng cô nhẹ hơn, không còn căng thẳng. Tôi khẽ mỉm cười, cảm thấy ấm lòng, ít ra chúng tôi vẫn có thể giữ lại sự tôn trọng dành cho nhau, dù mọi thứ đã thay đổi.
Thực ra, vốn dĩ, số tiền đó tôi cũng không nhất thiết phải nhận lại. Nhưng đó là tấm lòng của bố vợ cũ, và tôi không muốn phụ lòng ông. Tôi sẽ dùng nó cho những việc thực sự có ích — như một cách để giữ lại phần nghĩa tình mà chúng tôi từng có, và để tấm lòng ấy tiếp tục sống, ngay cả khi ông đã rời xa….